Qua tin nhắn này thì có thể thấy, có vẻ các thí nghiệm tiếp theo đều rất nguy hiểm.
Sẽ có những tổn thương chí mạng, và hơn nữa không chỉ một lần.
Nhưng bài kiểm tra hôm nay, ngoại trừ cô ra, những người chơi khác đều bị thương ít nhiều.
Tuy nhiên dường như không có nguy hiểm đến tính mạng, chỉ trừ người chơi treo cổ phải ở lại dọn dẹp…
Bùi Tuệ suy nghĩ một chút, dù sao cậu ấy cũng đã bảo vệ những chú khỉ nhỏ, chắc là sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Trong bài kiểm tra đầu tiên, trò chơi đã trao thưởng, Bùi Tuệ cũng đã thử nghiệm được phương hướng của trò chơi này.
Viện nghiên cứu chìm trong bóng tối như bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc không bao giờ tan.
Tầng ba là văn phòng của boss, cũng là khu vực cấm mà không nghiên cứu viên nào được tùy tiện bước vào.
Đèn không bật, chỉ có một bóng hình mờ mờ ngồi trên ghế làm việc.
Đôi chân dài vắt chéo, những ngón tay thon dài nhịp nhẹ trên mặt bàn.
Nghiên cứu viên chính thức bước vào, không còn dáng vẻ cao cao tại thượng trước mặt người chơi mà như một học sinh tiểu học căng thẳng, cúi đầu thật thấp.
“Boss, tôi đã làm theo lời ngài dặn, chăm sóc nghiên cứu viên Bùi rất tốt!”
“Ừm.” Giọng boss vang lên từ trong bóng tối.
Trầm ấm, dễ nghe, nhưng lại như tiếng gọi của A Tu La từ địa ngục, chỉ một âm tiết thôi cũng đủ khiến người ta run sợ.
Nghiên cứu viên chính thức, xét một cách nghiêm khắc thì đã không còn là con người.
Thậm chí, ông ta còn không nhớ rõ tên của mình.
Nhưng điều ông ta chắc chắn nhất là, ông ta rất sợ boss, tuyệt đối, tuyệt đối không thể khiến boss tức giận.
Nghiên cứu viên chính thức tiếp tục báo cáo công việc: “Lần này, tôi đã tìm cách để nghiên cứu viên Bùi đạt điểm tối đa, thậm chí còn tăng thêm vài điểm…”
Rắc!
Nghiên cứu viên chính thức còn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng tách trà trong tay boss bị bóp vỡ.
Lập tức, mồ hôi lạnh trên người ông ta tuôn như mưa.
Boss… tức giận rồi!
Bùi Tuệ nghĩ rằng tối thứ hai ở ký túc xá sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng trước khi thí nghiệm thứ hai bắt đầu, tất cả những người chơi đều khỏe mạnh xuất hiện trước cửa nhà ăn.
Tối qua nhà ăn không mở cửa, ai nấy đều đói đến phát điên.
Từng người chơi hệt như chết đói đầu thai, nhét mấy cái bánh bao, thêm một bát cháo lớn vào bụng.
Khi nghiên cứu viên chính thức xuất hiện, Bùi Tuệ vừa ăn xong.
Cô nhìn ông ta, phát hiện ông ta có vẻ hơi khác.
Toàn thân suy sụp, trông như bị ai đó bắt nạt, ấm ức nhưng không dám nói ra.
Trong đầu Bùi Tuệ bất giác hiện lên chữ “boss.”
Nhân lúc lên tầng, cô tranh thủ hỏi thăm một chút, nói rằng muốn xin chỉ giáo boss vài điều.
Nghiên cứu viên chính thức nhìn cô thật sâu một cái, trả lời rằng ông ta sẽ chuyển lời đến boss.
Còn việc boss có đồng ý giải đáp thắc mắc hay không thì không liên quan đến một nghiên cứu viên nhỏ như ông ta.
Bùi Tuệ gật đầu.