Bàn tay đang làm việc của Nguyễn Minh khẽ run lên, tay run rẩy gõ dòng bình luận:
[Tôi bay xa quá rồi, ngay cả chỗ này cũng dám nhấn vào…]
Cảnh quay chuyển từ sân thượng xuống tầng 99, nơi mà toàn bộ nội thất xa hoa khiến Nguyễn Minh suýt mù mắt.
Cửa ra vào dát vàng và kim cương.
Đồ nội thất được đặt làm riêng.
Đồ trang sức trị giá liên thành.
[Giàu thật là giàu, mà quê cũng thật là quê. Cái kiểu trang trí này đúng là khoe của lộ liễu, chẳng có tí văn hóa thẩm mỹ hay thiết kế gì cả... …………………… Chết tiệt, tôi thật mẹ nó ghen tị.]
Giọng Xa Xán khàn khàn vang lên trong livestream: "Thang máy ở đây."
Camera quay sang: thang máy bằng vàng ròng.
[Cái nghèo đang giới hạn trí tưởng tượng của tôi. Thang máy bằng vàng là thật à?]
[Nhìn quê quá… Sao không dùng bạc? Bạc đẹp hơn.]
[Bạn gì đó ơi, trăn vàng thích vàng nhất đấy, đã có thể dùng vàng thì bọn họ nhất định không dùng bạc đâu. Aaa— tôi muốn gỡ một miếng đem về quá, vàng hay không vàng không quan trọng, quan trọng là tôi thích quê á!]
"Đừng lo không với tới nút bấm. Thang máy trong nhà tôi có thể điều khiển bằng giọng nói. Cậu chỉ cần thu âm một câu khẩu lệnh mở cửa là được."
Giọng nói của Xa Xán dịu dàng đến lạ. Nguyễn Minh thậm chí còn nghe ra chút sủng nịch trong đó.
Chẳng lẽ đại lão này lại đổi bạn giường giống cái nữa sao?
Lịch sử phong lưu của Xa Xán đã nổi danh khắp liên bang, anh ta từng được bầu chọn là "Máy gặt giống cái toàn liên bang", "Giống đực mà toàn liên bang ghen tị nhất". Nhưng mà... giống cái lần này có vẻ hơi lùn? Ngay cả nút bấm thang máy cũng không với tới.
“...Vừng ơi mở ra?”
Một giọng nói mềm mại, ngọt lịm, mang theo chút âm điệu kỳ lạ vang lên trong livestream.
Nguyễn Minh, đang ngồi trước màn hình, sững sờ trong đúng ba giây. Hai tai anh ta như tê dại, cảm giác như đang ngâm mình trong sữa ong chúa, ngọt đến mức trong lòng sôi trào từng đợt bong bóng nhỏ. Vị thú nhân tộc chó này ôm lấy ngực, hít sâu một hơi, kích động đến mức gâu lên một tiếng.
A a a a a! Đây là âm thanh thiên thần gì thế này?! Sao lại ngọt ngào đến vậy! Chẳng lẽ đây là một bé giống cái đáng yêu?! Phải không?! Nhất định là vậy rồi!!!
Bình luận trong livestream vốn đang bàn luận về căn biệt thự xa hoa, ngay lập tức bùng nổ. Đám thú nhân điên cuồng tặng quà, ai nấy đều thi nhau bày tỏ tình yêu với giống cái chưa lộ mặt này.
[Aaa tôi chết mất! Giọng nói ngọt ngào thế này, chắc chắn là một bé giống cái đáng yêu!!!]
[Tôi sai rồi! Tôi tưởng đại lão khoe biệt thự, hóa ra là khoe nhóc con! Aaaa, cầu xin bé giống cái lộ mặt đi!!!]
[Là giống cái đó! Không trách được không với tới nút bấm! Giờ còn dùng giọng nói để điều khiển thang máy làm gì?! Rõ ràng phải ôm bé lên cao để bấm chứ!!!]
Xa Xán nhìn thấy bình luận mới nhất, anh ta liền bế bổng Bạch Trúc Sanh lên.
Thế là, trên màn hình livestream đối diện thang máy, xuất hiện một chiếc móng vuốt bé xíu, một bàn chân nhỏ mềm mại phủ đầy lông đen.
Cái móng vuốt ấy cạch một tiếng bấm xuống nút thang máy, đồng thời cũng nhấn mạnh vào tận tâm can của vô số thú nhân đang xem livestream.
Máy quay chuyển góc, hình ảnh của Xa Xán xuất hiện trên màn hình, nhưng toàn bộ sự chú ý của khán giả lại dồn cả vào viên mè đen nhỏ bé trong lòng anh ta.
Bé mè đen xù lông ra vẻ ghét bỏ, giơ móng vuốt ngắn cũn, mềm mại đạp vào ngực Xa Xán, giọng sữa hờn dỗi:
“Anh bị làm sao vậy hả? Tôi cho phép anh ôm tôi lúc nào?”
Cùng với cú đạp nhẹ, chiếc đuôi tròn xoe lộ ra, trông như một viên bánh trôi mè đen bị vỡ nhân.
Bình luận trong livestream ngay khoảnh khắc Bạch Trúc Sanh lộ mặt đã bùng nổ thành một trận pháo hoa rực rỡ.
Xa Xán bị đạp một cái cũng chẳng tức giận, trong mắt hắn thậm chí còn có chút ý cười. Thật khó tưởng tượng một con rắn vàng nổi danh lạnh lùng, vô tình như hắn lại có thể để lộ một nụ cười dịu dàng như vậy.
Vị đại thương gia này không những không buông tay, mà còn kiên nhẫn thương lượng với viên mè đen nhỏ:
“Tôi bế cậu xuống dưới ăn măng tươi mới nhất, vậy sẽ nhanh hơn.”
Nghe đến măng tươi, đôi tai nhỏ đen tuyền của viên mè đen khẽ dựng lên:
“Phải là măng tươi nhất đó nha~ Không tươi thì tôi không ăn đâu.”
[Bé giống cái đáng yêu thế này, tôi ra giá một cây măng non để đổi về được không (mê muội)]
[Từ giờ trở đi, tôi phải cố gắng học tập, nỗ lực làm việc, cố gắng được vào làm bảo mẫu nhà đại lão! Phải là loại bảo mẫu biết chăm sóc giống cái nhỏ ấy!]
[Bạn nghĩ niềm vui của người giàu cũng chỉ như bạn tưởng tượng thôi sao? Bạn sai rồi! Niềm vui của người giàu là thứ bạn không thể tưởng tượng được! Aaaaaa có một bé giống cái đáng yêu thế này, đúng là gia tăng chỉ số hạnh phúc mà!!!]
Cùng lúc đó, Quân Càn vừa mở livestream, mặt không cảm xúc bẻ gãy một cành trúc xanh mướt trong tay.
[Gật đầu nhẹ một cái, đôi vai vì cơn giận nhẹ mà nhấc lên. Ánh mắt tràn đầy không cam lòng và khó chịu, hung hăng trừng người đối diện. Hai tay hơi dang ra, mãi mới mở miệng, giọng điệu bá đạo đến đáng sợ: "Muốn tìm ba thì tìm tôi này! Cho người khác làm con thì tính là bản lĩnh gì chứ?!" .jpg]
Hình ảnh gấu trúc đội mũ xanh tức giận phừng phừng xuất hiện.
_
Nhà ăn khổng lồ của Xa Xán thậm chí còn xa hoa hơn cả khách sạn năm sao của liên bang. Bố cục trang trí sử dụng một lượng lớn vàng, nhìn quanh chỉ thấy một màu vàng rực rỡ.
Đèn chùm pha lê nạm chỉ vàng lộng lẫy, lay động như những viên đá quý sống động. Bàn ăn được làm từ gỗ thơm thượng hạng, chạm khắc tinh xảo, đính vàng và đá quý, tạo thành những hoa văn vô cùng tinh mỹ, tráng lệ đến mức không giống như một chiếc bàn ăn.
Trên bát đĩa, những viên hồng ngọc lấp lánh xen lẫn với những họa tiết hoa vàng, dưới ánh đèn chiếu rọi, phát ra ánh sáng rực rỡ, tôn lên màu sắc lộng lẫy. Trong bát đựng đầy lá trúc, măng trúc, thân trúc, tất cả đều được rắc thêm lá vàng ăn được.