Vô Hạn Lưu: Tôi Ở Minh Giới Livestream Diệt Quỷ

Quyển 1- Chương 13: Ảo Giác

Từng khuôn mặt đó trông quá quen thuộc, là những người bạn cùng chơi với cô ở cô nhi viện.

Từng đôi mắt lồi ra khác thường đồng loạt nhìn về phía Đào Nại, cái miệng khô héo giống như con cá sắp chết, không ngừng mấp máy.

"Nại Nại, cầu xin cậu, cứu chúng tôi, ở đây chật quá, chúng tôi sắp bị ép đến không thở nổi rồi..."

Đúng vậy, chật quá, cô cũng sắp không thở nổi rồi.

Hơi thở của Đào Nại cũng trở nên gấp gáp, trước mắt tối sầm lại.

Trong lúc hoảng hốt, cô dường như lại quay trở lại lần đầu tiên nhìn thấy quái vật ở cô nhi viện.

Trong bóng tối, một con quái vật to lớn với tứ chi thon dài, nhưng lại có cái bụng phình to đứng bên cạnh giường cô. Từ lớp da bụng bị căng đến trong suốt, cô nhìn thấy từng cái đầu còn chưa bị dịch vị ăn mòn hết, đang rêи ɾỉ cầu cứu cô.

Sau đó, cô cũng bị ăn vào trong bụng.

Bóng tối không thấy năm ngón tay, cảm giác bị những cái đầu xung quanh ép chặt, còn có tiếng khóc nức nở tuyệt vọng của chúng đều bức bách cô bé tám tuổi năm đó tinh thần sụp đổ.

Nỗi tuyệt vọng và sợ hãi quen thuộc dâng trào như thủy triều nhấn chìm Đào Nại.

[Đing — Phát hiện tinh thần người chơi đang bị ô nhiễm, giá trị tinh thần -2]

[Đing — Phát hiện giá trị tinh thần của người chơi đang bị ô nhiễm, giá trị tinh thần -3]

[Đing...]

Giá trị tinh thần tuột dốc không phanh, ánh mắt Đào Nại bắt đầu trở nên mờ mịt.

Ngay phía trước cô chỉ còn cách mười mấy bậc thang, chính là cửa thoát hiểm của tầng ba.

Bức tường hai bên cầu thang phía trước vặn vẹo di chuyển vào giữa ép lại, cầu thang vốn rộng rãi nhanh chóng bắt đầu trở nên chật hẹp.

Mà cùng với không gian dần dần thu nhỏ, tiếng cầu cứu của những cái đầu kia càng thêm thê lương.

"Đào Nại! Đồ nhát gan! Tại sao không cứu chúng tôi! Tại sao không cứu chúng tôi! Tại sao không cứu chúng tôi!!"

Tiếng thét tuyệt vọng như lưỡi dao sắc bén xuyên qua màng nhĩ, ôm chặt lấy đầu, cơ thể Đào Nại run rẩy.

Cô phải cứu thế nào?

Năm tám tuổi, cô đã dùng răng cắn nát bụng con quái vật mới nhặt về được một mạng.

Mặc dù con quái vật đó thoạt nhìn đã không thể gọi là người, nhưng da của nó lại có xúc cảm giống như người bình thường.

[Đing - Xin nhắc nhở, thời gian đếm ngược thử thách nhịp tim chỉ còn 30 giây]

Tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên bên tai Đào Nại, nhưng cô lại đứng đó bất động, nhắm mắt không dám nhìn về phía trước bức tường dần khép lại và những cái đầu đang điên cuồng cầu cứu kia.

Mồ hôi lạnh chảy dọc theo trán Đào Nại, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không thấy chút máu.

Y tá Hồng nhìn bóng lưng cô gái đứng trên cầu thang chao đảo, khóe miệng gần như muốn ngoác đến tận mang tai, trong mắt tràn đầy hưng phấn và cuồng nhiệt.

Ở lại đi.

Hãy ở lại trong thế giới đầy sợ hãi và tuyệt vọng này, cùng nhau thối rữa bốc mùi đi!

Khán giả ma:

[Hu hu hu, chỉ còn 20 giây nữa thôi, bé cưng, những gì cô nhìn thấy đều là giả! Giả! Tỉnh lại đi!]

[Ảo giác thường được tạo ra dựa trên nỗi sợ hãi lớn nhất trong lòng người, không thấy giá trị tinh thần của cô ta đã xuống đến 25 rồi sao? Chỉ còn kém năm điểm là sẽ bị dị hóa, người chơi này hết hy vọng rồi.]

[Tôi còn tưởng sẽ có chuyển biến, móa, người chơi rác rưởi lãng phí thời gian của tôi!]

[Thật là nhàm chán, giải tán thôi giải tán thôi!]

[Đing - Cảnh báo, phát hiện khán giả ma trong phòng livestream của người chơi giảm mạnh. Số lượng khán giả ma còn lại hiện tại là 300, xin người chơi hãy duy trì số lượng khán giả ma. Một khi số lượng khán giả ma còn lại là 0, phòng livestream của người chơi sẽ bị đóng, người chơi cũng sẽ bị phong ấn trong phó bản.]

[Đợi đã! Không đúng, mau nhìn giá trị tinh thần của cô ta kìa bây ơi!]

Chỉ thấy giá trị tinh thần vốn đã bật đèn đỏ cảnh báo đã bắt đầu thay đổi.

Trong nháy mắt, từ 25 trực tiếp tăng vọt lên 99!

Đào Nại: ~