Thập Niên 70: Chớp Nhoáng Cưới Sĩ Quan, Tôi Dựa Vào Nghe Lén Tâm Tư Hóng Hớt Mà Sống Qua Ngày

Chương 40

Hứa Giai Giai bị nó làm cho đau đầu, tâm trạng lập tức không vui.

【Im miệng.】

【Ký chủ, cô hung dữ quá.】

Nếu Dưa Dứa có thực thể, lúc này chắc chắn sẽ có vẻ mặt tủi thân.

Hứa Giai Giai: "..."

Thẩm Việt Bạch nghe thấy cuộc đối thoại của một người một hệ thống, tâm trạng căng thẳng vừa rồi dần biến mất, ánh mắt anh rơi trên người Hứa Giai Giai, mang theo vài phần dịu dàng.

Bà nội Hứa nhìn mà che miệng cười, ôi mẹ ơi, ngọt quá, ngọt quá!

Bà nội Hứa đang ship CP nhiệt tình, bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nói: "Bà thông gia chạy đi đâu rồi? Người đâu? Thôi kệ, không quan tâm bà ấy nữa, đi xem Giai Giai trước đã."

Giọng nói vừa dứt, người đã đến cửa.

Bà ấy nhìn Hứa Giai Giai mặc quân phục, bàn tay đầy vết chai run rẩy vuốt ve khuôn mặt cô: "Giai Giai xinh đẹp quá, còn xinh hơn cả mẹ cháu, mẹ cháu mà nhìn thấy cháu kết hôn, thì tốt biết mấy!"

Dáng người bà lão không cao, rất gầy yếu, tóc được búi gọn sau gáy bằng lưới màu đen.

Khi nói chuyện, trên mặt bà ấy nở nụ cười, nhưng trong mắt lại có giọt nước mắt trào ra.

Hứa Giai Giai lập tức có ký ức về bà ấy, bà lão là bà ngoại của nguyên chủ, đối xử với nguyên chủ rất tốt, có đồ ăn ngon, luôn dành dụm để lại cho nguyên chủ.

Hứa Giai Giai nở một nụ cười ngọt ngào với bà ngoại Hà: "Bà ngoại, ăn kẹo, ngọt miệng."

Sau đó cũng lấy cho bà nội Hứa và Thẩm Việt Bạch mỗi người một nắm, mưa móc cùng dính, không thiên vị ai.

Bà ngoại Hà lần đầu tiên được ăn đồ của Hứa Giai Giai, còn chưa ăn, đã cảm thấy trong lòng ngọt ngào, giống như ăn mật.

"Nào, đây là bà ngoại cho cháu, phải cất kỹ."

Bà ngoại Hà đưa cho Hứa Giai Giai một chiếc khăn tay thêu hoa.

Khăn tay gói đồ.

Mở ra xem.

Bên trong là một chiếc nhẫn vàng khoảng năm sáu gam.

Màu sắc rất chuẩn, kiểu dáng sang trọng.

Hứa Giai Giai sửng sốt.

Trong ký ức của nguyên chủ, nhà bà ngoại Hà cũng nghèo, theo lý mà nói sẽ không có thứ này.

"Bà ngoại, đây là?"

Bà ngoại Hà vỗ vỗ tay Hứa Giai Giai nói: "Đây là mẹ cháu nhặt được, nó bảo bà giữ, bây giờ cháu kết hôn rồi, có thể cho cháu."

Hứa Giai Giai hiểu ngay: "Thứ này rất đáng tiền."

Bà ngoại Hà cười: "Đáng tiền gì chứ, còn không bằng một bao lương thực."

Hứa Giai Giai nhớ đến sự đặc thù của thời đại này, rất tán thành gật đầu: "Đúng vậy, nhưng bây giờ không đáng tiền, không có nghĩa là sau này cũng thế."

Bà ngoại Hà trò chuyện với Hứa Giai Giai một lúc, mới thu lại nụ cười, nhìn Thẩm Việt Bạch: "Giai Giai là do chúng ta nuông chiều từ nhỏ, cháu phải đối xử tốt với nó, nếu cháu dám bắt nạt nó, ba người cậu của nó không phải dạng vừa đâu!"

"Bà ngoại, bà yên tâm, chắc chắn cháu sẽ đối xử tốt với Giai Giai." Thẩm Việt Bạch lập tức bày tỏ thái độ, sợ chậm một giây, sẽ để lại ấn tượng không tốt cho người lớn trong nhà.

Bà ngoại Hà hài lòng gật đầu: "Không thể chỉ nói suông, phải có hành động thực tế."

Thẩm Việt Bạch làm một động tác chào kiểu quân đội, lớn tiếng nói: "Cháu lấy nhân cách ra đảm bảo."

Hà Đào Hoa đi vào, vừa hay nhìn thấy cảnh này, chú rể mặc trang phục khác, ngực cài hoa, cho nên nhìn thấy Thẩm Việt Bạch, liền biết anh là người Hứa Giai Giai sắp gả cho.

Bà ấy nở một nụ cười, giọng nói nhẹ nhàng: "Làm gì vậy, nghiêm túc thế?"

Bà nội Hứa vừa định nói, đột nhiên nghe thấy một giọng nói: "Ký chủ, ký chủ, dì út của cô có dưa, có muốn nghe không?"