Thập Niên 70: Chớp Nhoáng Cưới Sĩ Quan, Tôi Dựa Vào Nghe Lén Tâm Tư Hóng Hớt Mà Sống Qua Ngày

Chương 26

Nhân viên bán hàng nghĩ đến bạn trai của mình, mua một tấm vé xem phim cũng phải tính toán chi li, trong nháy mắt cảm thấy chỗ nào cũng không tốt.

Mẹ kiếp, còn chưa cưới, đã keo kiệt như vậy!

Kết hôn rồi, chẳng phải càng keo kiệt hơn!

Không được, không được.

Người đàn ông quá keo kiệt thì không thể gả.

Nhân viên bán hàng viết hóa đơn cho Hứa Giai Giai, vẻ mặt ngưỡng mộ nói: "Bạn trai của cô thật hào phóng với cô!"

Hứa Giai Giai cười rạng rỡ: "Đó là đương nhiên, đàn ông đối xử tốt với vợ, cuộc sống mới thuận buồm xuôi gió."

Nhân viên bán hàng ngây ngốc, lớn như vậy rồi, vẫn là lần đầu tiên nghe thấy: "Không phải nói dối tôi chứ?"

Hứa Giai Giai nghiêm túc nói: "Đương nhiên là thật, cô xem những người thành công kia, ai không đối xử tốt với vợ!"

Nhân viên bán hàng nghĩ đến quản lý của mình, hình như đúng là như vậy: "Sau này tôi cũng tìm người đối xử tốt với tôi."

Hứa Giai Giai cổ vũ cô ấy: "Cô có thể."

Mua đồng hồ xong, Thẩm Việt Bạch lại đưa Hứa Giai Giai đi xem quần áo.

Thời gian gấp gáp, mua vải may quần áo không kịp rồi, chỉ có thể mua đồ may sẵn.

Thời buổi này, quần áo cưới đều là màu đỏ, kiểu dáng cũng không đẹp mắt.

Chọn tới chọn lui, Hứa Giai Giai chọn một bộ quân phục: "Không nói kết hôn nhất định phải mặc màu đỏ, tôi cảm thấy bộ này rất được."

Thẩm Việt Bạch tôn trọng Hứa Giai Giai: "Được, vậy lấy bộ này, nhưng mà, phải cài hoa trước ngực."

Hai người đi dạo trong thành phố mấy tiếng đồng hồ, dùng hết số phiếu đổi được mới quay về.

Đến thị trấn.

Hứa Giai Giai đến nhà Liêu Mai một chuyến, nói cho cô ấy biết tin kết hôn.

Liêu Mai nghe xong, rất vui thay cho Hứa Giai Giai: "Chúc mừng, đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng được như ý nguyện."

Thẩm Việt Bạch đi đến chỗ chiến hữu rồi, Hứa Giai Giai một mình đến gặp Liêu Mai.

Cho nên Liêu Mai tưởng đối tượng kết hôn của Hứa Giai Giai là Tống Nhiên.

Hứa Giai Giai giải thích: "Chồng đổi người rồi, không phải anh ta."

“Sao cơ?” Liêu Mai ngây ngốc nhìn Hứa Giai Giai: “Anh ta, anh ta không phải là vị hôn phu của cậu sao?”

Vẻ mặt Hứa Giai Giai ghét bỏ: “Là vị hôn phu cũ, đối tượng hiện tại của tôi là quân nhân, còn là Phó tiểu đoàn trưởng, tướng mạo cũng đẹp trai.”

Nhắc đến Thẩm Việt Bạch, nụ cười trên mặt Hứa Giai Giai càng rạng rỡ, cô khoe chiếc đồng hồ đeo tay: “Đây là anh ấy mua, vốn dĩ kết hôn phải có đủ tam chuyển nhất hưởng*, nhưng thời gian quá gấp gáp, không mua được phiếu.”

Liêu Mai hâm mộ không để đâu cho hết, cô ấy cẩn thận sờ chiếc đồng hồ: “Cha tôi nói phiếu này khó mua nhất, giá cũng không rẻ.”

Hứa Giai Giai nói ra một cái giá: “Một trăm tám mươi tệ.”

Liêu Mai hít một hơi khí lạnh: “Trời ạ, nhiều thế! Không phải nói một trăm hai mươi tệ sao?”

“Kiểu dáng khác nhau, giá khác nhau.”

Liêu Mai ngoài hâm mộ, vẫn là hâm mộ, nghĩ đến điều gì đó, cô ấy nhìn Hứa Giai Giai với ánh mắt nóng bỏng: “Chúng ta là chị em tốt, đúng không?”

Liêu Mai nhìn Hứa Giai Giai như muốn ăn tươi nuốt sống, khiến cô sợ hãi, cô vô thức kéo chặt cổ áo, lùi lại một bước: “Cậu muốn làm gì?”

Liêu Mai bị động tác của cô chọc cười: “Cậu tưởng tôi muốn làm gì?”

Hứa Giai Giai đẩy cô ấy ra: “Nói chuyện đàng hoàng, đừng đến gần quá.”

Liêu Mai phát hiện ra tính cách của cô bạn học này đã cởi mở hơn rất nhiều, cũng thú vị hơn trước.