Lý Thành Nghiệp đã đến nhà máy thép mấy lần, bảo vệ nhận ra anh ấy: "Được, cậu ngồi đợi chút, tôi đi gọi cậu ta."
Không lâu sau, Tống Nhiên từ bên trong đi ra, Lý Thành Nghiệp tiến lên cho anh ta một đấm: "Mẹ kiếp, cha anh làm nhiều chuyện thất đức như vậy, anh còn có mặt mũi giả vờ đáng thương trước mặt tôi?"
Tống Nhiên bất ngờ bị đánh, lửa giận bốc lên ngùn ngụt: "Lý Thành Nghiệp, mẹ kiếp, anh chán sống rồi phải không?"
Lý Thành Nghiệp lại vung một đấm: "Chán sống là anh! Cha anh ngủ với dì anh, số tiền kia là tiền bịt miệng cho người ta, sao anh không nói? Mẹ kiếp, anh không nói, không phải là muốn tôi làm lớn chuyện, để kẻ trộm nhớ thương tiền nhà Hứa Giai Giai sao? Tiếc quá, ông đây không mắc lừa, ông đây chỉ đến cửa hỏi thăm tình hình, mới không tuyên truyền khắp nơi! Sao, có phải rất bất ngờ không?"
Lý Thành Nghiệp chịu ấm ức ở chỗ Hứa Giai Giai, lúc này trút hết lên người Tống Nhiên.
Trong mắt Tống Nhiên lóe lên một tia tàn nhẫn: "..."
Đồ đê tiện, nhận tiền rồi, lại không giữ chữ tín!
Mấy người bảo vệ đồng loạt nhìn về phía Tống Nhiên, mẹ ơi, quả dưa này đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ!
Tống Nhiên mất mặt, cùng Lý Thành Nghiệp đánh nhau, hai người đàn ông giống như đàn bà, không phải cào mặt, thì là túm tóc.
Mấy người bảo vệ phản ứng lại lập tức kéo hai người ra: "Nói chuyện đàng hoàng, đánh nhau làm gì?"
Mặt Lý Thành Nghiệp đầy giận dữ, hai mắt phun lửa: "Tống Nhiên, ông đây và anh không đội trời chung, không đúng, anh sắp xong đời rồi."
Tống Nhiên tưởng Lý Thành Nghiệp nói chuyện cha anh ta dan díu, không để ý lắm, anh ta ném cho Lý Thành Nghiệp một ánh mắt khinh thường: "Không phải tôi bảo anh đi tìm Hứa Giai Giai gây phiền phức, là anh ngu, liên quan gì đến tôi?"
Lý Thành Nghiệp tức đến bật cười, anh ấy run rẩy chỉ vào Tống Nhiên: "Đúng là cha nào con nấy! Tống Nhiên, tôi chờ xem anh gặp báo ứng!"
Một câu nói, chấm dứt tình bạn của hai người.
Lý Thành Nghiệp vừa đi, cảnh sát liền đến tìm Tống Nhiên.
Anh ta ngây ngốc nhìn cảnh sát: "Cha tôi gϊếŧ người?"
Cảnh sát gật đầu: "Ừ, anh đi theo chúng tôi một chuyến."
Tin tức này chấn động quá lớn, Tống Nhiên rất lâu không phản ứng lại, mãi đến khi đến đồn cảnh sát, anh ta mới ngây ngốc lên tiếng: "Cha tôi gϊếŧ ai?"
Cảnh sát giải đáp cho anh ta: "Gϊếŧ chú rể của anh, ông ta không chỉ gϊếŧ người, còn là đặc vụ."
Câu nói này giống như tiếng sét giữa trời quang, đánh thẳng vào Tống Nhiên, khiến anh ta đầu váng mắt hoa, hai chân mềm nhũn: "Gϊếŧ người, đặc vụ, ông ta, sao ông ta dám?"
Cảnh sát lạnh lùng cười: "Đặc vụ, có gì không dám gϊếŧ người!"
Tống Nhiên tuy không tham gia, nhưng là người nhà, cũng phải điều tra.
Nếu biết mà không báo, cũng phải chịu trách nhiệm pháp luật nhất định.
...
Bên kia.
Mẹ kế của Thẩm Việt Bạch biết tin anh sắp kết hôn, vứt cuốc xuống, tức giận chạy đến trước mặt Thẩm Đại Trụ, kɧıêυ ҡɧí©ɧ ly gián: "Con trai ông kết hôn, ông là cha lại không biết gì, trong lòng nó, ông còn không bằng người ngoài!"
Đại Trụ nghe không hiểu: "Bà nói ai kết hôn?"
Triệu Xuân Lan mỉa mai: "Ngoài con trai lớn của ông ra, còn có thể là ai? Tôi thì không sao, dù sao tôi cũng là mẹ kế. Ông thì khác, ông là cha ruột!"
Thẩm Đại Trụ lại hỏi: "Đồng chí nữ ở đâu?"
Triệu Xuân Lan: "Con gái nhà Hứa Kiến Quốc thôn bên cạnh."
Thẩm Đại Trụ nhíu mày: "Không phải cô ta có đối tượng rồi sao?"