Nha Hoàn Trọng Sinh: Đại Công Tử Bệnh Kiều Sủng Thê Hằng Ngày

Chương 15

Năm Tiêu Cảnh Diễm ba tuổi, phụ mẫu của hắn, cũng chính là đại phu nhân Thẩm Phù Thanh và hầu gia Tiêu Bình Viễn đã sớm bằng mặt không bằng lòng.

Sau đó, khi mất hết hy vọng với Tiêu Bình Viễn, Thẩm Phù Thanh chuyển đến sống tại chùa, toàn bộ công việc Hầu phủ kể cả việc chăm sóc cho Tiêu Cảnh Diễm, bà cũng không quan tâm. Vừa đúng lúc đó, lão phu nhân sinh bệnh, cả hầu phủ to lớn không có ai quản lý.

Toàn bộ hầu phủ tạm thời do tiểu thϊếp Bạch Nhã Tình của Tiêu Bình Viễn thay mặt trông coi. Không còn chủ mẫu áp chế, Bạch Nhã Tình và con trai bà ta đã trải qua ngày tháng tốt lành. Nhưng lòng người rất tham lam, đặc biệt là khi được tâng bóc quá cao, ngay cả thân phận mình cũng đã quên mất.

Thấy Tiêu Bình Viễn lơ nhẹ chuyện này, Bạch Nhã Tình cũng cả gan dám ngược đãi đích trưởng tử của Hầu phủ.

Dưới sự “vô tình” giúp đỡ của bà ta, Tiêu Cảnh Diễm sống còn khổ sở hơn cả con thứ tử.

Con trai của Bạch Nhã Tình dưới sự nuông chiều của bà ta, Tiêu Quảng An, thường xuyên không có việc gì dẫn người hầu đến bắt nạt Tiêu Cảnh Diễm.

Lúc đó, không có ai đứng ra bảo vệ hắn.

Năm Tiêu Cảnh Diễm lên bảy tuổi, hắn đã có thể sử dụng dao găm một cách linh hoạt, hắn gϊếŧ chết con chó của Tiêu Quảng An chỉ bằng một nhát dao, không để nó phải đau đớn.

Nhưng hắn không dùng cách đó với Tiêu Quảng An, hắn đâm Tiêu Quảng An nhiều nhát, không nhát nào chí mạng. Chờ khi mọi người chạy đến, mới phát hiện hắn đứng trong vũng máu. Một bên Tiêu Quảng An không ngừng kêu đau, cầu xin tha mạng, máu trên người nó không ngừng chảy ra.

“Á, con trai của ta!” Bạch Nhã Tình kêu lên thảm thiết, chân mềm nhũn không dám bước tới gần.

“Thằng nhãi ranh, thằng nhãi ranh này, người đâu, mau lôi nó ra ngoài, đánh chết cho ta!”

Tiêu Cảnh Diễm quay đầu lại, lạnh nhạt hỏi:

“Phụ thân muốn ta đền mạng cho hắn sao.”

“Nó là đại ca của ngươi, ngươi cũng dám ra tay được. Ta, Tiêu Bình Viễn không có đứa con trai như ngươi. Ngươi giống nương ngươi đều độc ác như nhau.”

“Chỉ là một đứa con thứ, chết thì chết, bắt con trưởng tử đền mạng cho nó, nó xứng sao?”

Thẩm Phù Thanh mặc một bộ thanh y đi từ bên ngoài đi vào, trong tay bà cầm chuỗi tràng hạt, giọng nói không lớn nhưng đầy uy nghiêm.

“Đại... đại phu nhân.” Giọng Bạch Nhã Tình có chút run rẩy, dù đã trải qua những ngày tháng an nhàn sung sướиɠ, nhưng khi trong thấy Thẩm Phù Thanh, bà ta vẫn không giấu nổi sợ trong lòng.

Thẩm Phù Thanh không thèm nhìn Bạch Nhã Tình lấy một cái, cũng phớt lờ Tiêu Bình Viễn, bà đi thẳng đến chỗ Tiêu Cảnh Diễm.

Nhìn Tiêu Cảnh Diễm trên mặt cùng quần áo đều là vết máu, bà nói:

“Sao lại bẩn thế này, người đâu, dẫn công tử đi tắm rửa.”

Tiêu Bình Viễn đứng ở một bên, mặt mày tái xanh nhìn.

“Thẩm Phù Thanh, bà nhìn đứa con trai tốt mà bà sinh ra đi. Hôm nay nó dám hại ca ca nó, ngày mai có phải nó dám gϊếŧ cha không.”

“Hừ, Tiêu Bình Viễn, một tiểu thϊếp mà dám cả gan cắt xén phần ăn của đích tử, một đứa con thứ lại dám đẩy đích tử xuống hồ trong mùa đông, không nói những chuyện khác, chỉ hai chuyện này thôi đã đủ để bọn họ chết vài lần rồi. Mọi chuyện này, là ai dung túng cho họ?”

“Bà...” Tiêu Bình Viễn chỉ tay vào Thẩm Phù Thanh, nhưng nửa chữ không nói ra lời.

Trong cái triều đại này, địa vị con thứ tử chỉ so với hạ nhân cao hơn một chút. Nếu đích tử muốn gϊếŧ thứ tử, cùng lắm chỉ phạt chút bạc, mà Thẩm Phù Thanh lại không thiếu bạc; Mà nếu con thứ tử bắt nạt đích tử, chuyện này mà truyền đến quan phủ, thứ tử nhất định sẽ bị trừng phạt rất nặng.

“Tiêu Bình Viễn, mấy năm nay xảy ra chuyện gì, ông thật sự nghĩ ta không biết sao?”

Thẩm Phù Thanh cực kỳ hận Tiêu Bình Viễn.

Lúc xưa Tiêu Bình Viễn chỉ là một Định Viễn tướng quân, mà bà, một Thanh Dương quận chúa cao quý hạ thấp gả cho ông ta. Bà giúp ông ta từng bước lập công, trợ giúp ông ta leo lên vị trí Hầu tước này.

Thật không ngờ đến, vào ngày thứ hai sau khi bà sinh, ông ta lại đưa tiểu thϊếp Bạch Nhã Tình về nhà, trong tay còn dắt theo đứa con ba tuổi...

Sau này, Thẩm Phù Thanh chết tâm, bà bỏ xuống tất cả, đi vào chùa...

Tiêu Cảnh Diễm từ nhỏ đã không cảm nhận được tình thân, dù sao này Thẩm Phù Thanh trở về Hầu phủ, giữa bọn họ cũng không ai muốn liên hệ tình thân không có ý nghĩa này.

Tiêu Cảnh Diễm rất giống mẫu thân hắn, lạnh lùng vô tình. Từ nhỏ hắn đã lớn lên trong sự lạnh nhạt của thế gian, tự nhiên cũng vì thế gian mà lạnh nhạt.

Thẳng cho đến khi gặp Tiểu Đào, Tiêu Cảnh Diễm mới có chút hơi ấm của con người.

Tiêu lão phu nhân nhìn xuống Tiểu Đào, thở dài.

“Thôi, ta nhớ người phu xe ở tiền viện chưa cưới vợ đúng không?”