“Độc của ngũ phẩm ma vật, vượt xa trình độ cứu trị của ta.” Chưởng môn vừa bất đắc dĩ, vừa cảm thấy tình huống có chút dở khóc dở cười.
Nhưng giờ phút này mọi người đều đã hết cách.
Nhìn Mạnh Thất nói năng quả quyết, bà lại nhớ đến những lần trưởng lão trong môn thường xuyên ca ngợi nàng trước mặt mình. Nói rằng thiên phú y thuật của Mạnh Thất cực kỳ xuất sắc, thậm chí không thua kém gì đại đệ tử mà bà xem trọng nhất, Lục Thanh Nhiên.
“Nếu quy đổi thành linh thạch…” Chưởng môn chần chừ, “Hẳn là khoảng năm trăm viên linh thạch ngũ phẩm.”
Điều mà bà không nói ra là, những người có thể giải độc ngũ phẩm ma vật từ lâu đã không màng đến những thứ tầm thường như linh thạch.
Thứ có thể lọt vào mắt họ, thường là thiên tài địa bảo, hoặc pháp bảo và vũ khí.
“Được.” Mạnh Thất gật đầu.
Nàng lại cẩn thận nghĩ ngợi.
Đệ tử Thanh Phong Cốc khi hoàn thành nhiệm vụ trong môn, đều có thể nhận được linh thạch làm phần thưởng.
Cũng như pháp quyết, linh thạch được chia từ nhất phẩm đến cửu phẩm.
Hoàn thành một nhiệm vụ bình thường, phần lớn phần thưởng là mười viên linh thạch nhất phẩm.
Một nghìn viên linh thạch nhất phẩm có thể đổi được một viên linh thạch nhị phẩm.
Như vậy thì… năm trăm viên linh thạch ngũ phẩm.
Mạnh Thất nhìn nam tử mặc trường bào đen trước mặt, gương mặt ngày càng tái nhợt.
Nàng nhớ rất rõ, đối phương và sư tỷ Lục Thanh Nhiên quan hệ cực kỳ thân thiết.
Ít nhất, đến trước khi nàng chết ở kiếp trước, Sở Thiên Phong thường xuyên theo sát bên cạnh Lục sư tỷ.
Vậy thì, muốn cắt đứt nhân quả với hắn, phải thu bao nhiêu linh thạch mới đủ đây?
“Ta…” Sở Thiên Phong vừa định nói “Ta đưa ngươi.”
Không phải chỉ là năm trăm viên linh thạch ngũ phẩm thôi sao?
Với thân phận thiếu chủ Phần Thiên Cung, hắn vốn chẳng để mấy thứ tầm thường như thế trong mắt.
Nhưng bỗng nhiên hắn nhớ ra, túi trữ vật của mình đã mất trong trận chiến với ma vật kia.
Giờ khắp người hắn cộng lại, e rằng không tìm nổi mười viên linh thạch nhất phẩm.
“Năm viên linh thạch lục phẩm.”
Sở Thiên Phong còn chưa kịp lên tiếng, đã thấy Mạnh Thất chìa ra một bàn tay.
Những ngón tay trắng ngần, mảnh mai như búp măng, khẽ xòe ra. Giọng nàng nhẹ nhàng, êm tai như gió xuân:
“Đa tạ.”
Sở Thiên Phong: “…”
Chưởng môn Thanh Phong Cốc: “…Mạnh Thất.”
Đệ tử Thanh Phong Cốc: “…”
“Đệ tử tự biết chừng mực.” Mạnh Thất nhẹ nhàng gật đầu với chưởng môn.
Thật ra nàng cũng không biết nên thu bao nhiêu mới là hợp lý.
Nhân quả và khí vận rõ ràng không thể đo đếm bằng linh thạch.
Vì vậy nàng chỉ có thể căn cứ vào mức độ thân thiết giữa Sở Thiên Phong và Lục sư tỷ để phán đoán.
Thu đúng giá, nếu thật sự giải được độc cho Sở Thiên Phong, đối phương có lẽ vẫn sẽ cảm kích.
Vậy thì, chỉ có thể ra tay mạnh mẽ hơn thôi!
Với mối quan hệ thân thiết giữa hắn và sư tỷ Lục Thanh Nhiên, thì gấp mười lần đi!
Mạnh Thất đã quyết định.
Nàng liếc nhìn Sở Thiên Phong, nam tử mặc trường bào đen dù cố gắng giữ thẳng lưng, nhưng cơ thể vẫn nhẹ nhàng run rẩy.
Bàn tay treo lơ lửng bên cạnh càng siết chặt đến mức có thể nhìn thấy gân xanh nổi lên.
Độc của ma vật hành hạ Sở Thiên Phong, hắn chắc hẳn đang rất đau đớn.
Mạnh Thất cũng nhớ rõ, vì cứu sư tỷ Lục Thanh Nhiên mà hắn đã bỏ mất túi trữ vật.
Nàng chỉ muốn cứu người, lấy tiền chỉ là để cắt đứt nhân quả.
Cũng không cần làm quá lên.
“Thiếu cung chủ có thể viết một tờ giấy nợ trước.” Mạnh Thất mở đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn về phía Sở Thiên Phong, giọng điệu thành khẩn, “Ta tin ngươi sẽ không quỵt nợ.”
Sở Thiên Phong suýt chút nữa tức nghẹn mà phun máu.
Không những thu tiền của hắn, còn lấy hắn làm vật thí nghiệm, giờ lại còn trực tiếp tăng giá!
Mà giờ…
Bàn tay hắn lại run lên nhẹ nhàng.
Chắc vì tu vi bị ức chế ở Luyện Khí kỳ, hắn cảm thấy mình ngay cả cảm xúc cũng khó mà kiềm chế.
Người phụ nữ này, hắn nhất định…
Hắn sẽ khiến nàng…
“Được.” Sở Thiên Phong nghiến răng cười lạnh, “Ta có thể đưa ngươi, nhưng nếu không chữa khỏi…”
“Đổi mạng.” Mạnh Thất bình thản đáp lại.
Sở Thiên Phong: “…”
Tất cả những lời sắp nói đều bị câu nói này ngăn lại trong miệng.
Mạnh Thất đã quay người, thong thả bước ra khỏi đại điện.
“Trên đỉnh núi, linh khí từ hàn đầm là mạnh mẽ nhất, theo ta.”
Nàng nói vậy không phải là đùa.
Kiếp trước nàng đã có thể giải độc cho Sở Thiên Phong, kiếp này khả năng sẽ còn lớn hơn.
Hơn nữa, nếu không thể cứu được Sở Thiên Phong, toàn bộ Thanh Phong Cốc sẽ bị diệt vong.
Với tu vi Luyện Khí kỳ hiện tại của nàng, trong cuộc đại loạn mà yêu giới sẽ xâm lược, căn bản không thể sống sót.
Sở Thiên Phong im lặng, không nói một lời theo sau.
Hắn thậm chí quên mất nhìn một lần nữa về phía Lục Thanh Nhiên.
Chàng thiếu niên mặc áo đen, với vẻ mặt lạnh lùng, cứ thế lặng lẽ theo sau Mạnh Thất bước ra khỏi đại điện.
Hai người một trước một sau, ngày càng xa.
Cuối cùng biến mất trong làn sương mù của Thanh Phong Cốc.
Lúc này, đại điện yên tĩnh lâu rồi mới vang lên những lời xì xào bàn tán.
So với sự nhiệt tình lúc đầu khi nhìn thấy thiếu cung chủ Phần Thiên Cung, ánh mắt của đệ tử Thanh Phong Cốc giờ đây đã trở nên kỳ quái.
Họ nhìn về hướng Mạnh Thất rời đi, mãi không biết nói gì.
Lam Trúc Huyên siết chặt nắm tay.
Nàng ta còn tưởng rằng Mạnh Thất sư muội là người cao ngạo biết bao.
Cứ tưởng nàng ta chỉ chuyên tâm vào y thuật, tu luyện mà thôi.
Ai ngờ…
Nàng ta lại nghĩ ra cách này để tiếp cận thiếu cung chủ Phần Thiên Cung.
Hứ!
Lam Trúc Huyên không thể tin rằng, loại độc mà chưởng môn còn bó tay, sư muội mới vào môn chưa đầy nửa năm đã có thể giải được?!