Tiêu Cẩn Du còn đang sững sờ, Sở Sở đã không chút khách khí đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lần, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở đùi Tiêu Cẩn Du: “Bọn họ thật sự biết chọn người đấy nhỉ, nhìn qua thì huynh đây có rất nhiều vết thương đấy!"
Bị nàng nhìn chằm chằm vào đôi chân của mình, lúc này Tiêu Cẩn Du mới hồi hồn phản ứng lại: “Ngươi..."
Sở Sở cướp lời nói: “Ta là Sở Sở, Sở trong khổ sở động lòng người, tới Hình bộ thi pháp y, đợi lát nữa vào trong ta sẽ là người khám nghiệm vết thương của huynh."
Vừa nói nàng vừa đi ra đằng sau xe lăn của Tiêu Cẩn Du: “Nhìn huynh gầy yếu như vậy mà có quá trời vết thương luôn, để ta đẩy huynh vào trong nhé!"
"Không cần."
Sở Sở liền đẩy xe lăn đi tiếp.
"Haiz, huynh không cần khách khí với ta đâu!"
"..."
*****
Khi Sở Sở đẩy Tiêu Cẩn Du vào trong, Cảnh Dực còn đang cùng giám thị Thư lại ngồi trong phòng nhàn rỗi uống trà.
Y biết Tiêu Cẩn Du sẽ không tới phòng khám nghiệm tử thi, cho nên y quyết định sáng nay sẽ tới phòng thi ở vòng hai chờ hắn.
Y cũng biết số báo danh của Sở Sở là số một, người xuất hiện đầu tiên trong căn phòng này nhất định cũng sẽ là nàng.
Nhưng có lấy đao kè lên cổ y thì y cũng không dám nghĩ hai người đó sẽ kết hợp với nhau và xuất hiện ở đây theo cách này, vì thế khi vừa ngước mắt nhìn lên thấy hai người này ngụm trà vừa vào miệng liền phụt ra ngoài.
Thư lại giật thót mình đứng bật dậy, chén trà đang cầm trong tay đổ lên người: “Cạch" một tiếng chén trà liền rớt xuống đất.
Vẻ mặt của An vương gia, vẻ mặt này...
Sở Sở hoàn toàn không ý thức được phản ứng của hai người này chứng tỏ điều gì, mắt vừa nhận ra Cảnh Dực nàng liền chạy tới gọi rất hào hứng: “Cảnh đại ca! Huynh cũng ở đây sao!"
Vừa rồi nàng đã nói với Thất thúc đây là cuộc thi của Lục Phiến Môn, Thất thúc không tin còn nói với nàng Lục Phiến Môn là chuyện người ta đồn thổi lung tung, hại nàng lo lắng một hồi lâu, bây giờ gặp được người trong Lục Phiến Môn làm giám khảo vòng này, để xem Thất thúc còn nói được gì không!
"Khụ khụ khụ... Ừm, đúng vậy... Khụ khụ..."
Trong lòng bàn tay Thư lại ướt đẫm mồ hôi, y đang định hành lễ với Tiêu Cẩn Du thì Tiêu Cẩn Du nhẹ lắc đầu liếc mắt ra hiệu.
Dù sao Thư lại cũng đã lăn lộn trong chốn qua trường nhiều năm, y lập tức hiểu ý hắn, y nuốt ngụm nước bọt củng cố thêm can đảm, liều mạng hắng giọng nói với Sở Sở: “Ngươi là số một... số một Sở Sở?"
Sở Sở vội vàng đem tấm bài gỗ chuyển lên cho Thư lại: “Đúng!"
"Vòng này khám nghiệm vết thương, ngươi... ngươi đã chuẩn bị tốt chưa?"
Sở Sở cười tươi như hoa mắt nhìn Tiêu Cẩn Du: “Chuẩn bị tốt rồi!"
"Được, được..."
Thư lại định mở miệng lớn giọng kêu người đưa người bị thương đã chuẩn bị trước sẽ xuất hiện ở căn phòng này sau một phút nữa, cuối cùng vừa mở miệng thì lưỡi cứng lại không nói được gì.
Y và Cảnh Dực hai người trơ mắt nhìn Sở Sở bước đến bên cạnh Tiêu Cẩn Du, bàn tay nhỏ duỗi ra nâng cằm Tiêu Cẩn Du lên đánh giá.
Bất ngờ bị nàng chạm vào mặt, Tiêu Cẩn Du muốn lùi xe lăn lại cũng không kịp, đành phải lùi người lại tựa lưng vào ghế dựa.
Sở Sở cũng không có ý định buông tay, còn thủ thỉ thầm thì nói với hắn một câu: “Huynh đừng sợ, ta sẽ không chạm vào vết thương của huynh đâu."
"..."
Cơn sốc này còn chưa qua, mặt Sở Sở lại tiến sát gần mặt hắn, cái mũi nhỏ kề sát miệng vết thương trên trán Tiêu Cẩn Du ngửi vài cái, rồi lại chuyển sang vết thương trên sống mũi của hắn ngửi thêm vài cái nữa.
Trán Sở Sở dường như đã sắp chạm vào trán hắn, tóc mái của nàng còn đang dao động qua lại trước mắt hắn, hơn nữa hắn còn cảm nhận được hơi thở ấm áp phả vào mặt mình rất chân thực.