Nếu bầy heo đất này có thể lớn lên và thành heo thịt thì tốt biết mấy, như vậy ba huynh muội sẽ được ăn no nê rồi.
...
Tối hôm đó, cửa lớn nhà họ Lâm bỗng vang lên tiếng đập mạnh “bốp bốp.”
“Lão Lâm, mở cửa ra! Mau mở cửa!” Bên ngoài vọng vào giọng một người đàn bà, đầy phẫn nộ.
Liễu Quân Lan nghe tiếng, liền nhận ra đó là giọng của bà Triệu Xuân Nương, vợ Vương gia. Bà lấy làm lạ, giữa đêm hôm thế này, sao bà ta lại đến đây làm ầm lên?
Liễu Quân Lan vừa mở cửa, Triệu Xuân Nương đang giơ tay định đập mạnh một cái nữa thì hụt tay, loạng choạng suýt ngã, suýt nữa làm rơi cả đứa con trai đang ôm trong lòng.
“Ngươi phát điên gì vậy?”
“Điên? Ta thấy nhà ngươi mới điên! Vì một đứa con hoang, đồ vứt đi, mà hai thằng chết tiệt nhà ngươi dám bắt nạt con trai ta sao? Nhìn xem, Vương Hổ nhà ta bị chúng đẩy một cái, về đến nhà thì phát sốt!”
“Ta không cần biết! Mau lấy tiền đưa con ta lên y quán trên huyện, nếu không chữa khỏi, thì hai đứa nghiệt tử nhà ngươi và cái con ranh tai họa kia phải đền mạng cho con trai ta!”
Liễu Quân Lan âm thầm siết chặt nắm tay.
Những lời lẽ tục tĩu từ miệng Triệu Xuân Nương thật sự quá khó nghe.
Từ trong bếp, Tuyết Phù nghe thấy tiếng động, bèn cầm muôi sắt bước tới, đứng sau lưng Lâm Uy Minh.
“Triệu thẩm có phải đang quá lời rồi không? Con trai nhà thẩm bị bệnh, sao lại đổ hết tội lên đầu con trai và con gái ta? Theo ta thấy, e rằng phong thủy nhà thẩm không tốt nên không nuôi lớn nổi đứa nào, nay lại muốn đổ vạ cho nhà ta phải không?” Tuyết Phù nhón chân, ló đầu ra nói.
Lời lẽ nhẹ nhàng của Tuyết Phù nhưng lại chạm đúng vào nỗi đau của nhà họ Vương.
Vương Hổ là đứa con trai duy nhất của Triệu Xuân Nương và Vương Đại Trụ. Nhưng trước đó, hai vợ chồng này đã sinh ba cô con gái, vừa mới ra đời được một ngày thì hôm sau đã không thấy đâu nữa. Không rõ là hai người đó đã nhẫn tâm ném các cô bé xuống sông, hay đem bán cho ai rồi? Dù thế nào, nhà họ Vương vốn khôn ngoan, tuyệt đối không muốn nuôi con gái mà họ cho là "của nợ".
Sinh ba con gái mới đổi lại được một đứa con trai quý giá, Vương Đại Trụ và Triệu Xuân Nương cưng chiều Vương Hổ vô cùng. Cậu ta được nuôi nấng mạnh mẽ, béo tốt, tính khí cũng ngang ngược không kém.
“Tiện nhân nhà ngươi dám nói bậy? Cẩn thận ta xé rách miệng ngươi! Con trai ta khỏe mạnh, sao có thể nuôi không lớn được?” Triệu Xuân Nương tức đến nỗi nhảy dựng lên, chửi rủa như đổ thác.
“Ngươi dám chửi thê tử ta thêm một câu nữa!” Lâm Uy Minh trừng mắt, bước ra trước mặt.
Mắng hắn thì không sao, nhưng đυ.ng đến gia đình của hắn thì không thể chấp nhận!
“Mắng thì sao? Ta mắng rồi đấy, ta…”
Chát—
Lâm Uy Minh còn chưa kịp nói gì, bỗng Liễu Quân Lan tát mạnh vào mặt Triệu Xuân Nương, âm thanh vang dội như sấm rền. Mọi người đều nhìn thấy rõ ràng má Triệu Xuân Nương lập tức sưng đỏ lên, ánh mắt căm phẫn cũng bỗng chốc trở nên nguôi ngoai hơn.
Mọi người: “…”
Cả thế giới như lặng đi.
Lâm Uy Minh nuốt khan một cái, rồi lẳng lặng lùi lại. Thôi, có mẫu thân ở đây, hắn không cần ra mặt nữa!
“Đã bình tĩnh lại chưa?” Liễu Quân Lan hỏi một cách thản nhiên.
Triệu Xuân Nương ôm mặt, ngơ ngác gật đầu. “…”
Không bình tĩnh cũng không được!
“Bây giờ nói cho rõ ràng xem chuyện gì xảy ra. Nhà ta không phải là loại người vô lý.” Liễu Quân Lan liếc nhìn Vương Hổ đang sốt cao, mặt đỏ bừng, thậm chí đầu cậu ta đã bắt đầu bốc hơi nóng. Tình trạng quả thực có vẻ nghiêm trọng.
Vương Đại Trụ, tuy có tên "đại", nhưng lại là một gã đàn ông thấp bé, gầy gò. Tiếng tát như sấm của Liễu Quân Lan khi nãy cũng khiến hắn hoảng hồn.
“Các người chẳng phải muốn làm càn sao? Đừng tưởng nhà ngươi họ Lâm mà vẫn có thể làm mưa làm gió như trước…” Vương Đại Trụ không dám ra tay, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi đáp trả.
Tuyết Phù liền quay sang hỏi hai đứa con: “Hai đứa nói cho ta nghe xem chuyện là thế nào?”
“Hãy tin rằng mẹ sẽ không vu oan cho các con chỉ vì kẻ khác vô lý đâu.” Tuyết Phù nói với hàm ý rõ ràng.