Ban nãy cô vốn định nói mình ngủ riêng nhưng nghĩ đến căn phòng chỉ to bằng này, bất kể ai ra ngoài bố mẹ chồng ở phòng bên cạnh chắc chắn sẽ biết.
Bọn họ không biết cô và Chu Hoài Thần đã bàn bạc thế nào nhưng vợ chồng mới cưới ngủ riêng chắc chắn sẽ khiến hai người lo lắng.
Từ Vãn có thể cảm nhận được thiện ý và sự tốt bụng của bố mẹ chồng đối với mình, cô không phải là người không biết ơn. Ở nơi xa lạ này cô đột nhiên xuất hiện, dù có thích nghi thế nào cũng sẽ bất an.
Bất kể là Chu Hoài Thần hay bố mẹ chồng đều dành cho cô sự tử tế và bao dung lớn nhất khiến cô không đến nỗi phải run rẩy trong môi trường xa lạ.
Vì vậy cô không muốn khiến hai người già tốt bụng phải lo lắng.
Chu Hoài Thần đếm đến lần thứ năm Từ Vãn trở mình, cuối cùng trong bóng tối lên tiếng: "Em không ngủ được sao?"
Từ Vãn tưởng Chu Hoài Thần đã ngủ từ lâu, nghe thấy giọng anh thì nghĩ mình làm ồn đến anh nên vội nói: "Em đánh thức anh dậy sao?"
"Không." Giọng Chu Hoài Thần nhàn nhạt: "Anh uống chút rượu, anh cũng hơi mất ngủ."
"Ồ!"
"Em muốn nghe anh kể chuyện ở quân đội không?" Người đàn ông trong bóng tối xoay người, nhìn người nằm ở phía trong hỏi.
"Được chứ." Từ Vãn dù có ký ức của chủ cũ nhưng hình như cô ấy không quen thuộc lắm với nơi này vì từ nhỏ đã được đưa ra nước ngoài du học, đối với thời đại này càng không hiểu biết nhiều.
Nghe Chu Hoài Thần muốn kể cho mình nghe chuyện ở quân đội thì càng tò mò hơn.
"Có thể kể không?" Cô vừa dứt lời lại nhớ ra, quân đội không phải rất bảo mật sao?
Chu Hoài Thần cười nói: "Những gì anh kể chắc chắn đều có thể kể." Những thứ bí mật thì anh đương nhiên sẽ không nói.
"Vậy anh kể nhanh đi."
Người đàn ông thấy Từ Vãn thích nghe, dứt khoát ngồi dậy, dựa lưng vào đầu giường bắt đầu kể cho cô nghe một số chuyện của mình ở quân đội.
Từ Vãn hồi đi học nghe bạn học kể rằng hồi nhỏ đi ngủ bố mẹ đều kể chuyện trước khi ngủ cho họ hoặc sẽ kể một số chuyện trước đây.
Chỉ có cô từ nhỏ đã tự mình ngủ một mình, nhiều nhất là có dì bảo mẫu đến xem cô nhưng lúc đó bố mẹ đang cãi nhau để ly hôn. Dì bảo mẫu đi tìm ba cô còn nhiều hơn thời gian trông cô, đương nhiên sẽ không kể chuyện cho cô nghe.
Sau này lớn lên cũng không cần nữa, lúc này nghe Chu Hoài Thần kể cảm thấy khá thú vị, giọng nói của người đàn ông rất hay giống như phát thanh viên đài phát thanh vậy.
Giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng xua tan sự bất an trong căn phòng tối om, Từ Vãn nghe nghe rồi ngủ thϊếp đi.
Chu Hoài Thần thính lực rất tốt, tiếng thở nhẹ nhàng khi Từ Vãn ngủ anh đã nghe thấy từ lâu nhưng vẫn đợi đến khi cô ngủ say mới dừng lại.
Đợi cô ngủ say, anh mới mượn ánh trăng nhìn kỹ người đang ngủ, có vẻ hơi không yên ổn, lông mày hơi nhíu lại. Anh đưa tay giúp cô vuốt phẳng nếp nhăn ở giữa trán, lại kéo chăn đắp kín người cô mới nằm xuống một cách thỏa mãn.
Ngày hôm sau Từ Vãn bị tiếng gà gáy đánh thức.
Khi cô dậy thì Chu Hoài Thần đã không còn ở bên cạnh nữa, chỗ anh ngủ đã được sắp xếp gọn gàng, ngay cả vỏ gối cũng được trải rất phẳng phiu.
Nếu không biết anh đã ở đây đêm qua, cô còn tưởng anh không ngủ trên giường.
Đây là thời kỳ kinh tế kế hoạch, nhà nhà phải đi làm đồng đúng giờ mỗi ngày, làm việc tập thể.
Cuối thu không phải là mùa vụ bận rộn, mọi người trong thôn đều không bận rộn như vậy nhưng ở nông thôn không có lúc nào rảnh rỗi. Mấy ngày trước thôn mới thu hoạch khoai lang, mấy ngày nay nhiều người đều đeo gùi ra đồng nhặt những củ khoai lang nhỏ hoặc rễ khoai lang bị bỏ sót.