Hệ thống không cung cấp thông tin nhân vật, nhưng lúc trước cậu đã xem qua tài liệu Thẩm Hạc Quy đưa, trong phần giới thiệu nhân vật, tên của người bạn nữ chính là… Hoàng Phủ Tuyết Hoa…
Hoàng Phủ Tuyết Hoa cũng là một trường hợp khá đặc biệt. Vì giống nữ chính, cô ấy cũng dùng thân phận giả, dung mạo giả, thế nên tính cách của hai người khá hợp nhau, nhanh chóng trở thành bạn thân.
Nói đơn giản thì chính là: hai tiểu thư nhà giàu có tư duy kì quái, giả dạng xấu xí rồi nhìn nhau thuận mắt, sau đó cảm thấy tâm đầu ý hợp mà kết bạn.
Nhưng danh tính của Hoàng Phủ Tuyết Hoa bị bại lộ sớm hơn, cũng bị vả mặt nhanh hơn.
Thật lòng mà nói, nếu không phải vì Hoàng Phủ Tuyết Hoa là phái nữ thì Minh Kiều cảm thấy Thượng Quan Ngạo Thiên thậm chí còn chẳng có cửa.
Tô Thúy Bình hoàn toàn có thể nắm tay Hoàng Phủ Tuyết Hoa mà cùng nhau bước đến một cuộc đời tươi đẹp.
Lúc này, có người bước vào phòng.
Là một người phụ nữ trẻ tuổi.
Khoảnh khắc nhìn thấy Minh Kiều, đối phương suýt chút nữa tưởng mình bị hoa mắt, phải đẩy lại gọng kính trên sống mũi, sau đó vội vàng chạy đến trước mặt Minh Kiều, chăm chăm nhìn cậu, miệng há thành hình chữ O đầy kinh ngạc.
Bị ánh mắt dò xét thẳng thừng ấy khóa chặt, Minh Kiều hơi chột dạ, nắm lấy góc áo, e lệ nói: “Chị gái xinh đẹp, xin đừng nhìn em chằm chằm như vậy mà!”
Mary Sue Số 1: [Chủ nhân ơi? Sao chủ nhân lẳиɠ ɭơ thế hả?]
Minh Kiều: “Nói bậy gì đó! Chẳng phải tôi đang hành động theo tính cách của nữ chính sao? Đứng trước một người phụ nữ mà đối phương cũng chẳng tỏ ra có ác ý gì, lại cứ bị nhìn chăm chăm, chẳng lẽ không được phép ngại ngùng à?”
Mary Sue Số 1 từ chối trả lời câu hỏi của cậu, chỉ nói tiếp: [Chủ nhân lẳиɠ ɭơ quá đi à!”
Minh Kiều: “…Cảm ơn, mấy người còn lẳиɠ ɭơ hơn đấy!”
“Ha ha ha, xin lỗi nha.” Người phụ nữ mặc áo blouse trắng, sở hữu dung mạo xinh đẹp ấy rốt cuộc không nhịn được mà bật cười đầy ngại ngùng: “Vì tôi chưa từng thấy phong cách này ở Eiffel, nên không kìm được tò mò thôi. Em đừng xấu hổ, em càng xấu hổ, tôi lại càng thấy ngại đấy! Ha ha ha.”
Người phụ nữ vừa che miệng, vừa cố gắng nén cười, nhưng đằng sau bàn tay ấy, nụ cười đã nở rộ đến mức không thể kiểm soát.
Trong tai Minh Kiều chỉ còn lại tiếng “ha ha ha” đầy ngớ ngẩn, cậu thật sự khó mà liên hệ được giọng cười đó với cô gái xinh đẹp trước mặt.
Vì sao con gái đẹp lại toàn mấy người lầy lội thế này chứ!
Minh Kiều hơi dời tầm mắt, có chút không đành lòng nhìn thẳng.
“Xin lỗi nha.” Người phụ nữ cuối cùng cũng ngừng cười, đẩy lại kính, ho nhẹ vài tiếng rồi nghiêm túc hỏi: “Bạn học này, em thấy không khỏe ở đâu sao?”
Minh Kiều chỉ vào đầu gối của mình.
Đồng phục của trường là áo ngắn tay phối với chân váy xếp ly. Trước khi ra ngoài, Minh Kiều đã thay đồng phục, đồng thời cố tình bôi màu da thành vàng hơn, nhìn qua chẳng khác gì chân của con gái.
Với dáng vẻ này, nói cậu là học sinh của Trường Quý Tộc Hoàng Gia Eiffel, e rằng chẳng ai tin. Đây cũng chính là lý do khi cậu đứng trước cửa lớp, giáo viên chủ nhiệm lớp 10A nhất quyết không chịu chấp nhận cậu là học sinh chuyển đến.
Dù gì thì… đúng là hơi chướng mắt thật.
Mà Trường Quý Tộc Hoàng Gia Eiffel chính là nơi quy tụ toàn bộ tinh anh, người thừa kế các tập đoàn tài phiệt, cùng vô số nhân vật tầm cỡ khác.
“Trời ạ! Sao lại bị thương nặng thế này!”
Vừa nhìn thấy vết thương của cậu, dáng vẻ ban nãy của người phụ nữ đã hoàn toàn biến mất, cô lập tức lấy dung dịch sát trùng ra, ngồi xuống trước mặt Minh Kiều, chuẩn bị xử lý vết thương cho cậu.
“Để em tự làm đi.” Minh Kiều ngượng ngùng nói.
Vưu Vũ Tư Lê Nhiên nhìn cậu một chút, gật đầu: “Được thôi, nhưng nhớ cẩn thận đấy! Nếu đau quá hoặc không xử lý được thì phải nói ngay, đừng có ngại mà ráng chịu.”
Minh Kiều gật đầu, vừa nhận lấy bông gạc và dung dịch sát trùng liền lập tức quay người lại.
Cậu đã thoa thứ gì đó lên chân mình, nếu bây giờ bôi dung dịch sát trùng trước mặt người phụ nữ này, e rằng sẽ bị lộ ngay lập tức.