Phó Tư học theo dáng vẻ của cô ấy, tạo thành một hình ảnh đối xứng qua gương, chống cằm bằng tay trái, nhướng mày, ra vẻ thiếu đòn nói: “Em nói ra chị cũng không quen biết.”
Dương Ngạn Quân khẽ cười một tiếng, cầm đũa lên tiếp tục ăn: “Giữ kỹ thế, có ai tranh của em đâu. Bốn năm tuổi, chị thấy rất bình thường, đối với chị mà nói tuổi tác không thành vấn đề, có thể nói chuyện ở cùng một tầng thứ là được.”
Cô nhìn Phó Tư đang nghe rất nghiêm túc, có chút khó hiểu: “Em hỏi như vậy là do cô ấy rất để ý đến tuổi tác của em sao, cô ấy nhìn không ra vẻ ngoài thuần lương của em ẩn chứa một con sói à?”
Phó Tư dùng ánh mắt vô tội nhìn Dương Ngạn Quân, nghiêm túc nói: “Nội tâm của em cũng rất thuần lương.”
Dương Ngạn Quân bị Phó Tư chọc cười, đưa tay che miệng nói: “Em nói xạo, chúng ta quen biết nhau bao nhiêu năm rồi.” Cô nhìn khuôn mặt quá mức tinh xảo lại tràn đầy cảm giác thiếu niên trước mắt, lắc đầu cảm thán: “May mà em không có ý đồ xấu xa gì, nếu không không biết có bao nhiêu cô gái phải gục ngã dưới tay em rồi.”
Phó Tư đặt tờ giấy ăn vừa dùng xong xuống, hơi hé môi, kinh ngạc nói: “Em là kẻ ăn thịt người chắc? Trời đất chứng giám.”
Một buổi tối trò chuyện, Dương Ngạn Quân vô cùng thư giãn, liếc nhìn tầng dưới đang rất náo nhiệt, nói: “Đây không phải là đang khen em có sức hút lớn sao, biết em sẽ không đùa giỡn tình cảm của người khác, 20 tuổi rồi mà nụ hôn đầu vẫn còn.”
Phó Tư uống một ngụm nước ép ngô tươi, nói: “Câu cuối không cần phải nói đâu.”
Nhớ lại hình ảnh mọi người ồn ào trong buổi tụ tập lần đó, trong ánh mắt hoài niệm của Dương Ngạn Quân có chút tiếc nuối, cô đè nén khóe môi, vén sợi tóc xõa ra sau tai.
Phó Tư chớp mắt an ủi: “Cái cũ không đi cái mới sao tới, tên tra nam đó có gì tốt mà phải nhớ nhung.”
Dương Ngạn Quân lau miệng, uống một ngụm nhỏ rượu vang trong ly: “Chỉ là nhớ nhung bản thân của mình lúc trước mà thôi. Em thì sao, bây giờ vẫn còn à?”
Phó Tư nâng ly, dựa vào lưng ghế sofa, cắn ống hút hít một hơi, ra vẻ từng trải nói: “Cái đó thì không.”
Dương Ngạn Quân cười nói: “Khá lắm. Vừa nãy không phải nói đã để mắt tới một chị gái sao, tình hình thế nào rồi?”
Trong đầu hiện lên dáng vẻ, giọng nói và nụ cười của Lộ Nhan Thanh, khóe môi Phó Tư bất giác cong lên: “Đang quan sát, tuần trước mới quen biết.”
Dương Ngạn Quân trợn to mắt, nhìn dáng vẻ rất quan tâm của cô ấy, nói: “Yêu từ cái nhìn đầu tiên à?”
Phó Tư không cho là đúng, nhướng đôi mắt sáng long lanh lên hỏi ngược lại: “Không thì phải thế nào, lâu ngày sinh tình? Thích chính là thích, cô ấy cho em cảm giác rất tuyệt vời, hơn nữa còn cực kỳ xinh đẹp.”
Dương Ngạn Quân suýt chút nữa bị sặc, hắng giọng nói: “Không nói là có gì không tốt, chỉ là cho rằng trong chuyện tình cảm em sẽ là một người lý trí.”
Phó Tư dùng ánh mắt ngây thơ nhìn cô ấy, dường như không hiểu tại sao cô ấy lại nói như vậy.
“Em rất lý trí, cũng rất nghiêm túc.”
Dương Ngạn Quân bị cô ấy nhìn đến mức có chút không tự nhiên, giống như thật sự đã hiểu lầm học sinh giỏi. Cô lại nhấp một ngụm rượu, nói: “Cô ấy đối với em thì sao?”
Phó Tư cắn ống hút, nhìn ca sĩ trên sân khấu, vài giây sau thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói: “Không rõ, tâm tư của chị gái rất khó đoán.”