Trong nông trại, không gian chợt yên lặng.
Chàng trai tai thỏ mắt rưng rưng, ngừng nhai ngô một lát rồi lặng lẽ lấy thiết bị đầu cuối ra.
“Chủ trang trại, cô có cần tiền không? Tôi đến tham gia thi đấu nên không mang nhiều, nhưng vẫn có thể chuyển trước cho cô một ít..."
An Dịch: "..."
Giỏi ghê, vậy là họ đã coi cô là một kẻ lừa đảo rồi.
Cô nhìn con số vẫn đứng yên trên bảng nhiệm vụ của trò chơi, chậm rãi nhắm mắt, nói: "Tiền thì không cần, nhưng hai ngày tới các anh hãy ở lại giúp tôi trồng trọt đi."
"Trồng trọt?" Cả nhóm đồng thanh, ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu rõ ý của An Dịch.
"Chính là giúp tôi trồng bắp, gieo hạt, bón phân, tưới nước, xới đất."
Hàn Tư lắc đầu từ chối: "Không được, chúng tôi còn phải đến điểm cuối, không thể chậm trễ ở đây."
An Dịch liếc anh một cái, hỏi: "Các anh định đến điểm cuối bằng cách nào? Bay đi hay đi bộ? Anh vừa nói cách trạm tiếp tế tiếp theo một ngày hai đêm đường bộ, vậy các anh không ăn không uống đi suốt đoạn đường này, tám người bị thương e rằng sẽ chết đói một nửa."
Hàn Tư: "..."
"Được rồi, đừng lằng nhằng nữa." An Dịch ngẩng đầu nhìn ngôi sao phát sáng trên bầu trời: "Giờ trời cũng không còn nắng gắt nữa, ăn xong thì giúp tôi hái bắp, rồi mang vào kho."
Cô chỉ về phía căn nhà nhỏ rộng khoảng mười mét vuông bên cạnh, đó là nhà kho mặc định của trò chơi ngay từ đầu, sau này có thể nâng cấp để mở rộng dung tích chứa.
"Kia là kho chứa, đừng để nhầm chỗ đấy."
Nói xong, cô làm mẫu cách hái bắp, xới đất, bón phân, tưới nước. Nhìn những cây bắp trưởng thành chuyển sang màu vàng úa rồi lại lập tức xanh mướt sau khi gieo hạt mới, cô bèn quay trở lại trong nhà quan sát.
"Chỗ bắp thu hoạch được, các anh có thể mang đi một phần ba, làm càng nhiều thì lấy được càng nhiều! Cố lên nào, các sinh viên!"
Một nhóm sinh viên nhìn nhau, sau đó liếc nhìn lõi bắp ăn dở trên đất, rồi lại quay đầu nhìn hoang mạc mênh mông phía sau lưng, cuối cùng đành cam chịu xắn tay áo lên.
Trong phòng livestream của Aranstia, khán giả cứ thế im lặng nhìn họ làm việc đồng áng, màn hình trống rỗng đến mức không có lấy một dấu chấm câu.
Rất lâu sau, một dòng bình luận đơn độc xuất hiện:
"Họ thực sự định ở đây luôn sao?"
Ngay lập tức, một bình luận khác nhảy ra: "Có vẻ vậy... nhưng nhìn họ tiếp xúc gần với thực vật nhân tạo mà tôi ghen tị quá!"
"Nói thật lòng, cảm giác chạm vào cây nhân tạo thật tuyệt vời, tôi vừa lăn lộn trong đó một vòng, cảm giác cả cơ thể như được thư giãn vậy! Quan trọng nhất là, bắp nướng của chủ trang trại thực sự rất ngon!"