Đôi mắt dài hẹp sâu thẳm của Hoắc Liệt Thần, tựa như vũ trụ bao la lấp lánh, ánh lên nhiệt độ nóng bỏng, tựa ngọn lửa đủ thiêu rụi tất cả.
Trước ánh nhìn đó, trái tim Tô Tẫn Hoan khẽ run, đôi mày cô vương chút u sầu, vẻ tủi thân hiện rõ trong ánh mắt lấp lánh nước, cô nghẹn ngào trách móc:
“Đàn ông các người đều là một lũ như nhau. Dựa vào tiền bạc, quyền thế để bắt nạt người khác. Tôi ghét các người…”
Nhìn thấy ánh lệ trong đôi mắt cô, trái tim Hoắc Liệt Thần như bị giáng một cú nặng nề, l*иg ngực anh nặng trĩu khó chịu, bàn tay đang nắm chặt lấy cô từ từ buông lỏng.
Anh cấm dục bao nhiêu năm, nhưng trước người con gái nhỏ bé này, lại rất để tâm.
Nhận thấy cơ hội, Tô Tẫn Hoan lập tức vùng khỏi vòng tay anh, lao ra khỏi phòng. Đến được bên ngoài, cô dựa vào tường, thở dốc từng hơi như thể vừa thoát khỏi hiểm nguy cận kề.
Bên trong phòng, toàn những kẻ như lũ sói đói, nhìn cô chẳng khác nào con mồi ngon lành, chỉ muốn xé xác cô ra nuốt chửng, nơi này thực sự quá đáng sợ…
Nhưng cô không ngờ rằng, một người đàn ông ở đẳng cấp như Hoắc Liệt Thần lại sợ nước mắt của cô.
“Cuối cùng cũng không phí công rơi nước mắt.” Tô Tẫn Hoan giơ tay lau dòng nước đọng nơi khóe mắt.
Ngay cả chính cô cũng không hiểu nổi vì sao một người mạnh mẽ, cứng cỏi như cô lại có thể tỏ ra yếu đuối đến vậy trước mặt anh, đó là một cảm giác chưa từng có, rối bời và khó tả.
Cúi đầu nhìn quần áo nhăn nhúm, xộc xệch trên người, cô không cần nhìn gương cũng biết bản thân trông thảm hại đến thế nào.
Cô nhanh chóng đi về phía phòng vệ sinh để chỉnh trang lại. Dù thế nào, cô vẫn phải tiếp tục làm việc, vì Tiểu Viễn, cô phải mạnh mẽ hơn.
Trong khi đó, vụ việc của cậu chủ Chu nhanh chóng làm kinh động đến quản lý. Nhà họ Chu vốn là gia tộc danh giá trong thành phố, họ là những khách quý mà không ai dám đắc tội, khi quản lý hớt hải chạy đến, cậu chủ Chu đã được đưa vào bệnh viện.
Đám bảo vệ ở lại dọn dẹp hiện trường, vẻ mặt âm u đầy ác ý, một tên nói: “Quản lý, nhân viên của các người, Tô Tẫn Hoan, đã đánh cậu chủ nhà chúng tôi đến trọng thương. Chuyện này, nhà họ Chu sẽ từ từ tính sổ với các người.”
Quản lý run rẩy vì sợ hãi, vội vàng đáp: “Nhất định có sự hiểu lầm nào đó. Tô Tẫn Hoan chỉ là một cô gái yếu đuối, làm sao có thể đánh trọng thương cậu chủ nhà các anh được…”
“Hiểu lầm?” Tên bảo vệ cười lạnh, gằn giọng: “Cậu chủ nhà chúng tôi bị cô ta đánh đến đầu chảy máu, nếu có chuyện gì xảy ra, các người chịu trách nhiệm nổi không?”
Sắc mặt quản lý tái mét, cúi đầu liên tục xin lỗi.
“Cậu chủ nhà chúng tôi nói, trong vòng ba ngày, các người phải giao con tiện nhân đó ra đây. Nếu không, cứ chờ đóng cửa mà dọn đi!” Tên bảo vệ để lại lời đe dọa rồi bỏ đi.
Quản lý vừa giận vừa lo, trừng mắt nhìn đám nhân viên bị dọa đến đơ người tại hiện trường, hét lớn: “Còn đứng đó làm gì? Mau đi tìm Tô Tẫn Hoan cho tôi. Lật tung cả cái quán bar này lên mà tìm, nhanh lên!”
Mọi người như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, vội vã tản ra tìm kiếm.
Đúng lúc đó, một nhân viên khác hớt hải chạy đến, vẻ mặt nghiêm trọng: “Quản lý, cậu Hoắc bảo ông lập tức qua đó.”
“Chẳng phải mới đưa cho anh ta mười cô nàng xinh đẹp với gương mặt thiên thần và thân hình bốc lửa sao? Nhanh như vậy đã xong rồi à?” Quản lý ngạc nhiên, thận của anh ta tốt đến mức này sao?
“Họ vừa vào đã bị đuổi ra ngay, thậm chí không ai chạm nổi đến quần áo của cậu Hoắc. Quản lý, ông mau đến đó đi, sắc mặt cậu Hoắc không được tốt lắm.” Nhân viên lo lắng đáp.
“Hôm nay mấy cậu chủ này làm sao thế, đúng là khiến tôi nhức hết cả đầu!” So với cậu chủ Chu, quản lý càng không dám đắc tội với Hoắc Liệt Thần. Ông vội vã chạy ngay tới phòng của cậu Hoắc.