“Con đúng là đứa trẻ không ngoan!” Chu Lị Mẫn giả vờ không vui, trừng mắt nhìn Trì Trạch: “Con nói chuyện kiểu gì vậy? Mau xin lỗi chị gái con đi!”
“Vừa rồi quản gia Chu đã giới thiệu mọi người cho con rồi.” Trì Kiều hoàn toàn phớt lờ Trì Trạch, khẽ nói với Trì Minh Vĩ.
Trì Trạch thấy Trì Kiều không hề tức giận, cảm giác như đấm một cú vào bông, không mất chút sức lực nào.
Cái đồ nhà quê này, đúng là chán chết!
“Con không nghe mẹ con nói sao? Mau xin lỗi chị gái con!” Trì Minh Vĩ không muốn ngày đầu tiên Trì Kiều trở về lại có mâu thuẫn liền lạnh mặt quát Trì Trạch.
“Bố, mẹ, sao bố mẹ lại mắng Tiểu Trạch chứ?” Trì Yên nhanh chóng lên tiếng: “Tiểu Trạch chỉ là trẻ con, mà Kiều Kiều là chị lớn, chắc chắn sẽ không chấp nhặt với em trai. Đúng không, Kiều Kiều?”
Nói xong, Trì Yên mỉm cười nhìn Trì Kiều.
Cô ta muốn từ từ cho Trì Kiều hiểu rằng, dù bố có yêu thương cô thế nào, thì trong căn nhà này, cô cũng chẳng có chỗ đứng.
Trì Kiều khẽ nhếch môi cười, đôi mắt đen như màn đêm nhìn sâu vào Trì Trạch một cái: “Đúng vậy.”
Trì Trạch thấy ánh mắt lạnh lẽo của cô, không khỏi run lên.
Nhưng khi chớp mắt nhìn lại, cậu ta chỉ thấy gương mặt bình thản của Trì Kiều, như thể cảm giác vừa rồi chỉ là ảo giác.
“Con lên phòng vẽ tranh đây.” Trì Trạch không muốn ở lại lâu hơn, liền đứng dậy chạy vội lên lầu.
“Dạo này Tiểu Trạch đang chuẩn bị cho buổi triển lãm cá nhân. Nghe nói phòng tranh AC sẽ cử người đến tham gia triển lãm của Tiểu Trạch. Thần tượng của thằng bé là AN nên gần đây nó rất nỗ lực.” Chu Lị Mẫn nở nụ cười dịu dàng, giải thích với Trì Kiều, không giấu được sự tự hào trong lời nói.
Trì Kiều nhìn gương mặt không tì vết của Chu Lị Mẫn, trong đôi mắt đen trong sáng của cô, những con sóng ngầm mạnh mẽ đang cuộn trào.
Nếu không phải kiếp trước tận mắt chứng kiến gương mặt rắn rết ẩn sau lớp vỏ dịu dàng này, có lẽ cô cũng sẽ bị dáng vẻ ấy đánh lừa.
Chu Lị Mẫn đã góp phần không nhỏ trong việc khiến gia đình cô tan nát, còn bản thân cô bị chôn sống đến chết.
Cô thật sự rất tò mò, khi lớp vỏ bọc hoàn hảo của người phụ nữ này bị lột ra, để lộ bộ mặt thối rữa bên trong, thì liệu bà ta có cảm thấy sống không bằng chết hay không?
Dù sao, với người phụ nữ này, sự hư vinh còn quan trọng hơn cả mạng sống.
“Nếu không có gì bất ngờ, Tiểu Trạch có thể vào học tại phòng tranh AC. Với tài năng của thằng bé, chắc chắn sẽ được AN chú ý. Đến lúc đó, nếu được nhận làm học trò của AN, tiền đồ của Tiểu Trạch sẽ phong quang vô hạn.” Trì Yên thêm vào đúng lúc.
“Yên Yên, thầy giáo Lâm Mộc của con hôm nay còn gọi điện dặn con nhất định phải đến phòng thí nghiệm. Giờ cũng muộn rồi, con mau đi đi.” Chu Lị Mẫn nói, rồi quay sang Trì Kiều với ánh mắt đầy áy náy: “Kiều Kiều, lẽ ra hôm nay nhà mình nên cùng nhau ăn bữa cơm. Nhưng con xem đấy, Yên Yên mới vào phòng thí nghiệm S911 không lâu, công việc bận rộn. Để hôm khác chúng ta sẽ cùng ăn, xem như chào đón con. Dù sao con cũng rảnh rỗi, lúc nào cũng có thời gian.”
“Con không hề rảnh.” Trì Kiều nhìn Chu Lị Mẫn, chậm rãi đáp.
Người phụ nữ này giỏi nhất là dùng những lời nói nhẹ nhàng như dao sắc, ý bà ta là cô chỉ là một kẻ vô dụng, không có việc gì làm.
Nhưng Trì Kiều không tức giận bởi loại người này không đáng để cô bận tâm.
Chu Lị Mẫn không ngờ Trì Kiều lại đáp như vậy, ban đầu bà ta hơi ngẩn người, rồi che miệng cười: “Nhìn mẹ nói chuyện này. Con mới về Bạch Thành, chắc chắn cần đi dạo để làm quen môi trường. Nơi đây khác hoàn toàn Ly Sơn, có rất nhiều thứ con chưa từng thấy. Lát nữa để quản gia Chu dẫn con đi tham quan nhé.”