Editor: Mon. Beta: Mèo Thích Ăn Cá
Sau khi Tư Căng rời đi, Bạch Tư Trầm lập tức nổi giận, quơ lấy cái ghế ném về phía cửa.
Tiếng va chạm “Ầm” vang lên rất lớn.
Ngô Đình ngồi bên cạnh, không nói gì.
Mãi cho đến khi Bạch Tư Trầm bình tĩnh lại một chút, bà mới dám mở miệng an ủi: “Tư Trầm, đừng nóng giận, lần này là do chúng ta đã khinh thường. Chờ khi mảnh đất ở Hải Nam đem lại lợi nhuận, con sẽ thu lại cổ phần của Bạch Tư Căng, đuổi hắn ra khỏi công ty. Đừng giận nữa nhé.”
“Vâng.” Bạch Tư Trầm gật đầu.
Anh thề, khi nào anh có thể lật lại tình thế, anh ta nhất định sẽ khiến Bạch Tư Căng phải trả giá!
Với quyết tâm mạnh mẽ, Bạch Tư Trầm quay về nhà, một lòng chuẩn bị cho mảnh đất ở Hải Nam. Anh ta bắt tay vào công việc, không dám chậm trễ.
Tuy nhiên, ba ngày sau, công ty lại gọi điện đòi nợ:
“Cái gì? Mảnh đất ở Nam Hải nợ tiền lớn à?”
“Đúng vậy.” Bộ phận phục vụ khách hàng trả lời: “Mảnh đất này trước đó gặp sự cố, một tòa nhà chưa hoàn thành bị sập, làm chết hơn mười công nhân. Chủ cũ vì sợ chịu trách nhiệm đã bỏ trốn, không ai dám mua nữa. Nếu ngài mua, ngài sẽ phải gánh chịu toàn bộ hậu quả về tai nạn lao động và nợ nần của công trình chưa hoàn thành.”
Nghe xong, Bạch Tư Trầm cảm thấy cả thế giới như sụp đổ, đến mức không đứng vững được, ngã ngồi xuống ghế. Mất một lúc, hắn mới lấy lại can đảm để hỏi: “Vậy tôi phải bồi thường bao nhiêu tiền?”
“Tai nạn lao động và nợ nần từ công trình chưa hoàn thành, tổng cộng là 140 triệu…”
140 triệu…
140 triệu…
Cuối cùng, Bạch Tư Trầm suy sụp hoàn toàn, tắt điện thoại và lặng lẽ rơi nước mắt.
140 triệu, anh ta biết đi đâu để có số tiền đó? Hơn nữa, hắn không chỉ bỏ toàn bộ gia sản của mình vào mảnh đất này mà còn cả tiền của cổ đông trong công ty. Nếu phải trả hết số tiền này, chắc chắn anh sẽ không giữ được vị trí chủ tịch.
Khi Ngô Đình quay về, nhìn thấy con trai mình suy sụp, tay cầm giỏ rau rơi xuống đất, bà vội vã chạy tới đỡ Bạch Tư Trầm đang mặt tái nhợt:
“Bảo bối, sao vậy? Con đừng làm mẹ sợ, có chuyện gì thì nói với mẹ đi.”
Bạch Tư Trầm tựa vào ngực Ngô Đình, nước mắt làm ướt vai bà:
“Mẹ ơi, mảnh đất ở Hải Nam có vấn đề, nếu chúng ta mua thì phải chịu 140 triệu tiền bồi thường. Uông tổng đã lừa con, giờ con gọi không được cho hắn. Chúng ta xong rồi, mẹ ơi, chúng ta xong rồi…”
Nghe vậy, Ngô Đình như bị sét đánh, trái tim ngừng một nhịp, cảm thấy khó thở, suýt ngất đi.
Bạch Tư Trầm vội vàng đỡ bà lên ghế, lấy thuốc cấp cứu cho bà. Ngô Đình mới miễn cưỡng hồi phục lại.
“Làm sao giờ… Tiêu tan hết rồi, mọi thứ đều đi đến hư không…”
Lúc này, điện thoại của Ngô Đình bất ngờ vang lên. Ngô Đình còn đang hoảng sợ cầm điện thoại lên, thấy một số lạ gọi đến. Bà ấn nút nghe, giọng Tư Căng vang lên:
“Dì Ngô, tôi là Tư Căng.”
Ngay lập tức, Bạch Tư Trầm không kiềm chế được, quát lên: “Bạch Tư Căng, là mày làm trò quái gì! Là mày động vào mảnh đất ở Hải Nam đúng không?!”
Giọng Tư Căng vang lên với sự mỉa mai: “Anh cả, anh thật sự ngốc đến vậy à? Mảnh đất ở Hải Nam đã gặp sự cố từ năm năm trước rồi, sao lại có thể là do tôi làm chứ?”
Ngô Đình cầm lại điện thoại, giọng đầy giận dữ:
“Bạch Tư Căng, cậu gọi điện làm gì? Muốn chúng tôi trở thành trò cười sao?”
“Không, tôi chỉ muốn cho các người một lựa chọn rõ ràng thôi.” Tư Căng nói: “Tôi có thông tin về Uông tổng, có thể giúp các người kiện hắn ra tòa. Nhưng tôi muốn các người chuyển hết cổ phần công ty cho tôi, từ nay về sau rời xa Bạch Thị tập đoàn. Các người thấy sao?”
Bạch Tư Trầm không cần suy nghĩ, lập tức cự tuyệt: “Bạch Tư Căng, mày đừng có mơ!”
“Nhưng mà Anh cả, các người không có lựa chọn khác đâu.”
Giọng Tư Căng vẫn nhẹ nhàng, nhưng lại như âm thanh của ma quái văng vẳng trong tai hai mẹ con, cắt đứt mọi đường lui của họ.