Hôm nay Sở Tiêu đi làm cũng rất bận.
Ban ngày, anh khám cho không ít bệnh nhân. Nhưng không hiểu có phải do đã dần quen với nghề bác sĩ hay không, mà Sở Tiêu cảm thấy mình càng lúc càng làm tốt hơn.
Buổi chiều, có một ca cấp cứu đến bệnh viện. Sở Tiêu được điều động tạm thời để xử lý chấn thương khẩn cấp cho bệnh nhân và đã hoàn thành rất suôn sẻ.
Hệ thống ở bên cạnh không ngừng khen ngợi: [Ký chủ, anh thật sự rất phù hợp với nghề bác sĩ.]
Không chỉ vậy, hệ thống còn nhớ lại những năm tháng đồng hành cùng anh trong vai trò người bảo trì thế giới, ký chủ luôn có thể làm mọi việc một cách hoàn hảo.
Những thế giới mà anh quản lý hiếm khi xảy ra sai sót.
Đôi khi, ký chủ hứng thú sẽ tự mình đến thế giới nhỏ để quan sát, ngẫu nhiên lựa chọn một thân phận. Gần như không ai nhận ra sự khác thường, ngoại trừ một lần duy nhất... kể từ đó, ký chủ không làm vậy nữa.
Hệ thống lắc đầu, nhanh chóng không nghĩ thêm nữa. Dù lần này mới là lần đầu tiên tạo thân phận bác sĩ cho ký chủ, nhưng hệ thống rất tin tưởng anh.
Nghe lời khen của hệ thống, Sở Tiêu thoáng suy tư: [Vậy à? Tôi lại cảm thấy hơi kỳ lạ.] Không biết có phải là do cảm giác của anh sai không.
Sở Tiêu nhận thấy Diêm Sinh Minh dường như không thích bác sĩ cho lắm. Lúc trước, khi Diêm Lập giới thiệu anh, ông còn cố ý tránh nhắc đến điều này.
Sau vài lần quan sát, Sở Tiêu nhận ra rằng mỗi khi Diêm Sinh Minh tỏ ra không vui, hầu hết đều bắt nguồn từ những chuyện nhỏ nhặt tưởng chừng không đáng kể. Nhưng khi suy nghĩ kỹ, anh bắt đầu có một số phỏng đoán.
Dẫu vậy, đây chỉ là suy đoán, chưa đến mức có thể xác nhận, nên Sở Tiêu cũng không nói ra.
Nhưng nếu đúng như thế, Sở Tiêu cảm thấy có lẽ mình đã bị hệ thống "chơi khăm"...
Hệ thống không biết Sở Tiêu đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy một cơn lạnh bất chợt. Nó bối rối: [Rốt cuộc ký chủ thấy kỳ lạ ở đâu?]
Sở Tiêu không định giải thích. Lúc này, một y tá đưa báo cáo đến. Anh cúi đầu, rút cây bút ký mang theo bên người, nhanh chóng ký tên rồi đưa lại cho cô.
Cô y tá cảm ơn rồi nhanh chóng rời đi.
Phải nói rằng trước đây, bác sĩ Sở đã là một người mà họ chỉ có thể ngưỡng mộ từ xa. Nhưng bây giờ, ai còn dám mơ tưởng nữa?
Hôm nay, Sở Tiêu tan làm sớm hơn hôm qua một chút.
Chưa vào đến sảnh nhà họ Diêm, quản gia Lạc đã bước đến trước. Ông chủ động tiến lên, thấp giọng nhắc nhở: “Cậu chủ hôm nay không vui chút nào. Hiện đang ở tầng một. Lát nữa, nhờ anh Sở Tiêu vậy.”
Từ thái độ của quản gia Lạc, không khó để nhận ra rằng ông dường như đang đặt hy vọng lên Sở Tiêu, như thể anh là người duy nhất có thể làm dịu cơn giận của Diêm Sinh Minh.
Nhưng anh thì có thể làm gì đây?
Nhớ lại dáng vẻ trước đây của quản gia Lạc, Sở Tiêu không khỏi thấy sự thay đổi này thật buồn cười.
Anh tò mò hỏi: “Hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Quản gia Lạc nhíu mày đáp:
“Sáng nay, Tạ Đông Lâm ghé qua một lần.”
Nghĩ đến việc cậu chủ vốn dĩ vẫn ổn, nhưng sau khi Tạ Đông Lâm rời đi lại nổi giận đùng đùng, quản gia Lạc tự nhiên cảm thấy không ưa người này.
Nhớ lại trước khi Sở Tiêu xuất hiện, cậu chủ sống yên ổn biết bao!
Sở Tiêu vẫn nhớ Tạ Đông Lâm.
Ban đầu, anh không mấy để ý đến người này, chỉ cảm thấy đối phương trông có vẻ phiền phức. Nhưng giờ có liên quan đến Diêm Sinh Minh, Sở Tiêu bèn hỏi thêm: “Có thể nói chi tiết hơn về anh ta không?”
Quản gia Lạc cũng không giấu giếm. Dù sao, những thông tin này đa phần ai cũng biết, chẳng có gì phải giữ kín: “Tạ Đông Lâm năm nay 23 tuổi, lớn hơn cậu chủ ba tuổi. Mẹ ruột của cậu chủ là dì ruột của anh ta. Tạ Đông Lâm theo họ mẹ, cha anh ta là người ở rể nhà họ Tạ. Nhưng Tạ Đông Lâm còn một người anh họ lớn hơn bốn tuổi, hiện rất được ông cụ nhà họ Tạ yêu thích. Vì thế, Tạ Đông Lâm không phải là người thừa kế chính của nhà họ Tạ, ít nhất không phải là lựa chọn ưu tiên. Thỉnh thoảng anh ta ghé thăm cậu chủ. Kể từ sau chuyện kia, người có thể ra vào nhà họ Diêm không nhiều.”