Khi tiến lại gần, Chung Dịch mới chú ý thấy bên cạnh Diêm Lập có một người phụ nữ xinh đẹp. Dù khí chất bất phàm, nhưng cũng có thể nhận ra bà không còn trẻ.
Chung Dịch thầm suy đoán, Diêm Lập đã ly hôn từ lâu và chưa tái hôn. Theo lẽ thường, người phụ nữ đi cùng ông có thể là tình nhân, nhưng sao lại lớn tuổi thế này? Hơn nữa, mối quan hệ giữa họ trông lại rất tốt.
Lúc này, Diêm Lập lịch sự giới thiệu: “Đây là phu nhân của tôi, Sở Ngọc.”
Nghe vậy, Chung Dịch ngay lập tức hiểu ra, thì ra Diêm Lập đã tái hôn. Chỉ là không biết vì sao trước đây không nghe chút tin tức nào…
Dĩ nhiên, Chung Dịch không biết rằng đây vốn là chuyện mới xảy ra gần đây, và những người trong nội bộ nhà họ Diêm cũng chưa công khai, nên với tầm ảnh hưởng của ông ta, không thể nào biết được.
Chung Dịch nhanh chóng chào hỏi Sở Ngọc. Rõ ràng, so với khí chất uy nghiêm của Diêm Lập, Sở Ngọc trông có vẻ dễ gần hơn, vừa thanh lịch vừa thân thiện.
Thế là Chung Dịch bắt đầu tỏ ra gần gũi với Sở Ngọc, đồng thời đoán ý họ đến đây làm gì: “Con trai tôi hiện đang nằm viện ở đây. Các bác sĩ rất tận tâm, môi trường các mặt cũng rất tốt.”
Không ngờ, câu nói này lại khơi dậy sự quan tâm của Sở Ngọc. Bà hỏi một cách nghiêm túc: “Con trai anh thế nào rồi? Có vấn đề gì nghiêm trọng không?”
Chung Dịch vội trả lời: “Không sao rồi ạ. Ca phẫu thuật trước đó rất thành công, giờ chỉ cần nằm viện thêm vài ngày là có thể xuất viện.”
Lúc này, Chung Dịch đột nhiên nhớ đến cái tên Sở Tiêu. Ca phẫu thuật của con trai ông ta chính là do Sở Tiêu thực hiện.
Nghĩ đến đây, Chung Dịch chợt nảy ra một suy đoán: Diêm Lập đến đây là vì chuyện gì? Có khi nào thực sự liên quan đến Sở Tiêu? Nhưng nếu thế thì cũng không cần phải thế này, huống chi lại đưa theo cả phu nhân của mình.
Chung Dịch thăm dò: “Ca phẫu thuật thành công lần này, tất cả đều nhờ vào bác sĩ Sở.”
Lời vừa dứt, ánh mắt của Diêm Lập liền trở nên chú ý hơn, còn Sở Ngọc thì mỉm cười: “Bác sĩ Sở, cậu ấy tên là Sở Tiêu đúng không?”
Chung Dịch khẽ động trong lòng, gật đầu: “Đúng vậy, cậu ấy…”
Nhưng ông ta còn chưa nói hết câu, ánh mắt của Sở Ngọc đã rời khỏi ông ta, hướng về phía xa.
Chung Dịch quay đầu lại, chỉ thấy Sở Tiêu đang bước tới.
Anh mặc bộ đồ bác sĩ trắng tinh, dáng người cao lớn, tứ chi thon dài, thân hình hoàn hảo. Từng bước chân của anh mang theo phong thái ung dung và khí chất xuất chúng.
Khuôn mặt của anh vô cùng tuấn tú, biểu cảm luôn điềm tĩnh và kiềm chế. Chiếc kính gọng kim loại mỏng trên sống mũi càng làm tăng thêm vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị nhưng đầy cuốn hút.
Điều khiến Chung Dịch lạnh cả sống lưng là Sở Tiêu đối mặt với hai người trước mặt mà chẳng có chút e dè. Ngược lại, gương mặt thường ngày lạnh nhạt của anh lại mang theo một nụ cười nhàn nhạt.
Sở Tiêu không để ý đến Chung Dịch bên cạnh. Khi thấy Sở Ngọc và Diêm Lập bất ngờ xuất hiện, anh không khỏi ngạc nhiên.
Dù trước đó anh đã báo với Sở Ngọc nơi làm việc mới của mình, nhưng không nhắc đến gì thêm. Không ngờ Sở Ngọc lại tìm đến đây, thậm chí còn chờ anh xong ca phẫu thuật.
Trong ca phẫu thuật, anh không thể sử dụng điện thoại nên không biết có việc gì gấp hay không. Nhưng nhìn bề ngoài, mọi thứ có vẻ bình thường.
Khi Sở Tiêu còn chưa bước đến gần, Sở Ngọc đã khó giấu được niềm vui trong lòng. Đứa con trai xuất sắc và đẹp trai, cộng thêm thời gian gần đây mối quan hệ ngày càng tốt đẹp, khiến gương mặt bà toát lên vẻ hạnh phúc đặc biệt của một người phụ nữ đang tận hưởng cuộc sống viên mãn.
Sở Tiêu bị sự vui vẻ này làm lay động, trên gương mặt cũng nở một nụ cười tự nhiên, anh gọi: “Mẹ, chú Diêm.”
Chung Dịch đứng bên cạnh lập tức cảm thấy đầu óc quay cuồng, suýt không đứng vững. Lúc này, ông ta mới chợt nhớ ra cả Sở Ngọc và Sở Tiêu đều mang họ “Sở”.