Nhưng ngay sau đó, thái độ cậu ta đột ngột thay đổi. Hà Sướиɠ dùng tay trái giữ chặt tay phải, gương mặt trở nên hung dữ, nắm đấm giáng mạnh vào gương, hét lớn: “Tao không sợ! Tao là Hà Thuận, không sợ trời không sợ đất, tụi mày có thể làm gì được tao?”
Kỷ Xuân Triều khẽ rụt vai lại, thì thầm với Ngọc Hoàng trong tay, như nói với Triệu Nguyên Lộc: “Hai linh hồn của cậu ấy đều có tên. Hà Sướиɠ là bên ôn nhu, còn Hà Thuận là bên hung dữ kia.”
Vừa dứt lời, Kỷ Xuân Triều đột nhiên cảm giác được một ánh mắt sắc bén hướng về phía mình. Cậu ngẩng đầu lên, nhưng không ai nhìn qua bên này. Mẹ Hà vẫn quỳ khóc thảm thiết, người đàn ông thì đứng sững một bên. Cả ba người trong quán Thất Sát, gồm người phụ phong tình kia, Hoàng Khiếu Thiên, và người đàn ông mặc tây trang, tất cả đều chăm chú nhìn vào hình ảnh phân liệt của Hà Sướиɠ trong chiếc gương xoay tròn.
Hà Sướиɠ đột nhiên biến thành một hình ảnh kỳ quái với đầu hình bầu dục. Gương mặt cậu bi thương, đôi mắt ngấn nước, hướng về mẹ Hà, giọng nói run rẩy:
“Mẹ ơi, là con, con là Sướиɠ Sướиɠ. Năm con mười tuổi, lần đó con bị sốt cao, con gọi điện cho mẹ, mẹ nói mẹ đang bận công việc không thể về được. Con gọi cho ba, ba bảo ba đang đi công tác, dặn con uống nhiều nước. Con nằm một mình trên giường, cứ nằm như vậy, nằm mãi... Con thấy thật cô đơn. Lúc đó, con đã nghĩ, nếu có ai đó chịu nói chuyện với con thì tốt biết bao.”
“Sau đó, hắn xuất hiện. Hắn nói với con rằng, mọi người đều không cần con, rằng các người chê con là gánh nặng. Hắn nói không ai thương con. Con bảo là không đúng, mẹ yêu con, ba yêu con, anh Nghiêu cũng yêu con. Nhưng hắn lại nói không phải vậy. Hắn bảo, ngay cả khi con biến mất khỏi thế giới này, cũng sẽ chẳng ai đi tìm con. Con không tin! Con cãi lại với hắn. Hắn nói, vậy thì thử nghiệm xem, để hắn mượn cơ thể con vài ngày. Con thật sự rất mệt mỏi, rất hoang mang. Con cũng muốn biết, nếu con biến mất, liệu các người có đi tìm con hay không. Vì thế, con đồng ý... để hắn mượn cơ thể con mấy ngày.”
“Nhưng lần ‘mượn’ đó đã kéo dài suốt mười ba năm. Hắn chiếm lấy thân thể của con, giam cầm con, khiến con không thể nghe, không thể thấy. Con chỉ có thể chìm trong bóng tối mà chờ đợi, chờ các người tìm thấy con. Nhưng... không một ai nhận ra con đã biến mất. Mọi người yêu hắn, mọi người càng yêu hắn hơn cả con.”
Hà Sướиɠ cúi đầu, giọng nói nghẹn ngào, từng câu như dao cứa vào lòng: “Cuối cùng, hắn cướp mất mẹ của con, cướp mất ba của con. Nhưng hắn vẫn chưa thỏa mãn, hắn còn muốn cướp cả anh Nghiêu của con. Con không thể chịu đựng được nữa. Con hét lên, gào thét, cuối cùng cũng tìm được một cơ hội. Khi hắn bị thương nặng và phải nằm viện, ý thức của hắn trở nên yếu ớt, con mới có thể quay lại. Nhưng...”
Cậu ngẩng lên, ánh mắt đau đớn như trách móc: “Nhưng con đã biến mất quá lâu. Hắn đã hòa hợp với cơ thể này tốt hơn cả con. Con phải tranh giành lại từng chút một. Con hận hắn, hận đến mức chỉ muốn hắn chết đi. Nhưng mẹ ơi... tại sao? Tại sao mẹ không nhận ra con?”
Mẹ Hà như nhớ ra điều gì đó, thân thể run rẩy, nước mắt giàn giụa, không ngừng quỳ xuống đất, vừa khóc vừa thều thào: “Con ơi, đừng nói nữa, đừng nói nữa.”
Hà Sướиɠ cúi đầu, những giọt nước mắt lăn dài trên má. Nhưng chỉ một lát sau, từ trong khóe môi cậu phát ra tiếng cười trầm thấp, rợn người. Đầu của cậu dần biến thành hình tam giác, tiếng cười âm trầm vang vọng khắp phòng:
“Tao cướp của mày? Tao chỉ lấy lại những gì vốn thuộc về tao. Tại sao lúc trước người không được chọn lại là tao? Mẹ, mẹ nói đi! Con cũng là con của mẹ. Vậy tại sao mẹ không chọn con?”
Người đàn ông mặc tây trang bước đến trước mặt mẹ Hà, ánh mắt sắc bén, lạnh lùng: “Năm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Mẹ Hà khóc không thành tiếng, hơi thở đứt quãng. Một lúc sau, bà nghẹn ngào kể lại sự thật đã bị che giấu:
“Năm đó... tôi mang thai song sinh. Nhưng vì tuổi cao, cơ thể tôi không thể chịu đựng được việc mang thai đôi. Bác sĩ đã khuyên nên giảm bớt một thai để bảo vệ sức khỏe.”
Khi vừa biết mình mang song thai, mẹ Hà đã vui mừng mà đặt tên sẵn cho hai đứa trẻ. Một đứa được gọi là Hà Sướиɠ, đứa kia là Hà Thuận, với ý nghĩa mong con cái sau này luôn thuận lợi, hạnh phúc. Bà thường vuốt ve bụng mình, nhìn hình ảnh hai phôi thai nhỏ xíu trên tấm phim siêu âm, nhẹ nhàng nói: “Bên trái là Sướиɠ Sướиɠ, bên phải là Thuận Thuận.”
Nhưng rồi, khi bác sĩ khuyên phải giảm một thai để bảo vệ sức khỏe của mẹ và cơ hội sống sót của thai còn lại, bà trở về nhà cùng chồng thảo luận. Cuối cùng, họ đưa ra quyết định nặng nề: loại bỏ phôi thai bên phải.
Và thế là, Hà Sướиɠ được giữ lại.