Hắn mặc trang phục của đệ tử nội môn, tướng mạo có vài phần giống Vệ Thiện.
Quả nhiên, Vệ Thiện đi đến trước mặt người kia, giọng nói vui vẻ gọi một tiếng “tộc huynh”.
Người tộc huynh kia mỉm cười ôn hòa, nói: “Tiểu Thiện, qua đây đi.”
Vệ Thiện liền đi đến Vô Cực Phong.
Mấy chục người phía sau đều đi ngoại môn.
Cho đến khi một luồng sáng tím phóng lên trời, thậm chí còn phóng thẳng ra khỏi đỉnh cột đá.
Minh Thanh chú ý thấy Doãn Đạo Linh cũng nhìn sang, thái độ từ thờ ơ chuyển sang có chút kinh ngạc: “Tiên thiên linh tướng à.”
Linh tướng.
Minh Thanh nhanh chóng nhớ đến con hươu trắng đã cứu nàng khỏi tuyệt vọng.
Doãn Đạo Linh quay đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Minh Thanh, giải thích thêm vài câu: “Linh Tướng cảnh là cảnh giới thứ sáu trong chín cảnh giới tu hành, chỉ là không biết bao nhiêu tu sĩ vất vả tu luyện đến cảnh giới thứ năm, lại ngã xuống bước cảm ngộ linh tướng này.”
“Mà có tiên thiên linh tướng, trực tiếp vượt qua cửa ải này. Thậm chí có người thiên tư trác tuyệt, có thể cảm ngộ thêm một đạo linh tướng, thành tựu song linh tướng.”
“Trong số các đệ tử hiện tại của Thượng Thanh Tông, chỉ có hai người có tiên thiên linh tướng.”
“Mạc sư tỷ của các ngươi chính là một trong số đó.”
Vị trưởng lão trên sân lại lên tiếng, giọng nói ôn hòa chưa từng có: “Ngoại môn sao xứng với ngươi chứ?”
Thiếu nữ kia có chút hiểu có chút không, nhìn về phía mấy vị trưởng lão và chấp sự phụ trách nội môn.
Thái độ của các trưởng lão và chấp sự cũng rất ôn hòa: “Sẽ có người đến dẫn ngươi đến nơi ngươi nên đến.”
Nếu là đi theo họ đến nội môn, thì vẫn phải bắt đầu từ đệ tử nội môn cấp thấp nhất.
Nhưng thiếu nữ này thì khác.
Tư chất của nàng đã định sẵn, khởi điểm của nàng sẽ là điểm cuối của rất nhiều người ở đây.
Quả nhiên, không lâu sau liền có một thanh niên ngự kiếm mà đến, vừa đến nơi liền hành lễ với các trưởng lão nội môn, sau đó lên tiếng: “Là vị đệ tử nào kiểm tra ra tiên thiên linh tướng?”
Ngược lại, trưởng lão và chấp sự ngoại môn thấy hắn đều hành lễ về phía hắn.
Thanh niên kia nhìn quanh bốn phía, không cần trưởng lão nội môn nói, liếc mắt một cái liền nhìn thấy thiếu nữ đang đứng bên cạnh Thượng Thanh Thạch, trên mặt nở nụ cười: “Chắc hẳn là vị sư muội này rồi.”
“Không ngờ lại là Yến sư điệt đích thân đến. Không sai, chính là vị tiểu sư điệt này.”
Một vị trưởng lão nội môn lên tiếng trả lời, thái độ khá cung kính.
Thanh niên họ Yến đáp lại bằng một nụ cười: “Chư vị sư trưởng vất vả rồi. Vậy ta xin phép dẫn vị sư muội này về Thượng Thanh Điện trước.”
Hắn lại ngự kiếm, mang theo thiếu nữ kia bay lên.
Giống như ngày đó Mạc Lưu Nguyệt mang theo Minh Thanh.
Chỉ là Mạc Lưu Nguyệt không cần ngự kiếm.
Việc kiểm tra ở quảng trường vẫn tiếp tục.
Chỉ là cho dù là trưởng lão hay chấp sự, đều có chút ủ rũ.
Có một tiên thiên linh tướng là được rồi.
Bọn họ không hy vọng xa vời rằng sẽ xuất hiện thêm thiên tài nào nữa.
Dù sao thì nhóm đệ tử này đều được thu nhận từ những vùng đất nghèo khó.
“Minh Thanh.” Vị trưởng lão kia lên tiếng.
Minh Thanh vẫn còn đang chìm đắm trong khái niệm tiên thiên linh tướng, mơ mơ màng màng đứng lên.
Sau đó nàng liền nghe thấy rất nhiều tiếng kinh hô không kìm chế được.
“Lại là——”
“Ý trời quả nhiên ở Thượng Thanh Tông ta!”
“Mau, khởi động đại trận, phong tỏa tin tức!”