“Tôi… Ưm…” Nguyễn Đường định nói rõ ràng rằng cô trở về là vì thật lòng muốn bù đắp, không phải vì tiền.
Nhưng Hoắc Cảnh Hàn không cho cô cơ hội. Anh mang theo ý trả thù mà hôn xuống, nụ hôn kéo dài đến mức cô gần như không thở nổi, mãi đến khi anh buông ra.
Nguyễn Đường thở dốc, đôi chân mềm nhũn, phải cố gắng vòng tay ôm lấy cổ anh để giữ thăng bằng.
Hoắc Cảnh Hàn nghe câu “không muốn làm Hoắc phu nhân” của cô, không hiểu sao lại tức giận. Nhưng anh lại không muốn thừa nhận rằng bản thân bực bội chỉ vì câu nói đó.
Việc hôn cô, với anh, chỉ là để xoa dịu cảm giác ngứa ngáy mà đôi môi cô gây ra trước đó. Suy cho cùng, chẳng phải chính cô cố ý quyến rũ anh sao? Cô phải có trách nhiệm giải quyết cảm giác này.
Nhưng hiện tại, cơn ngứa ngáy đó không những không vơi bớt, mà ngược lại càng sâu hơn, mãnh liệt hơn…
_____
Hệ thống: 【Vì sao cô không nói rõ lý do đã kể với Văn Lâm cho Hoắc Cảnh Hàn nghe?】
Nhìn tình hình vừa rồi, có vẻ như bất kể Nguyễn Đường nói gì, Hoắc Cảnh Hàn cũng sẽ tin tưởng.
Nguyễn Đường: 【Cậu không phải đã nói tên phú nhị đại kia thực sự tồn tại sao? Tôi cần biết rõ tình hình của hắn ta, nếu không, lỡ như Hoắc Cảnh Hàn điều tra ra thân phận của hắn rồi đến đối chất, chẳng phải tôi tiêu đời sao? À đúng rồi, cậu còn chưa nói cho tôi biết hắn là ai, mặt mũi trông như thế nào. Tôi cần chuẩn bị tinh thần trước.】
Hệ thống: 【Cái này…】
Nguyễn Đường nhìn thái độ do dự của hệ thống, đột nhiên có dự cảm không lành.
Nguyễn Đường: 【Đừng nói với tôi là AI không có giả thiết hình tượng cụ thể cho phú nhị đại nhé.】
Hệ thống: 【Ờm… Hiện tại AI vẫn đang sàng lọc một nhân vật phù hợp để đóng vai phú nhị đại, vì vậy…】
Nguyễn Đường tròn mắt, không thể tin nổi.
Trong cốt truyện, Hoắc Cảnh Hàn điều tra được những bức ảnh cô và phú nhị đại xuất hiện cùng nhau, nhưng người kia không lộ mặt. Điều này đã tạo cơ hội cho AI chỉnh sửa cốt truyện.
Tuy nhiên, việc phân tích yêu cầu thêm thời gian. Vì ngay từ đầu, phú nhị đại vốn chỉ là một nhân vật phụ không xuất hiện, đến cái tên cũng không có.
Hiện giờ, sự mất kiểm soát của Hoắc Cảnh Hàn đã khiến thế giới tiểu thuyết xuất hiện lỗi. AI không dám dễ dàng tạo nhân vật mới, chỉ có thể tìm một người phù hợp trong thế giới quan hiện tại để đảm nhiệm vai trò phú nhị đại.
Nguyễn Đường: 【Việc sàng lọc cần bao lâu?】
Hệ thống: 【Vừa thu thập xong hàng tỷ tên họ của cư dân, tiếp theo cần tổng hợp giới tính, độ tuổi và bối cảnh gia đình để phân loại.】
Nguyễn Đường: 【Cần gì làm phiền phức như vậy? Cứ dựa vào bối cảnh gia đình mà chọn trước đi. Theo giả thiết trong tiểu thuyết này, toàn cầu có gia đình giàu ngang Hoắc gia chắc không đến 10%. Sau đó lọc thêm giới tính và tuổi tác, chẳng phải rất nhanh sao?】
Hệ thống: 【Nếu phú nhị đại phá sản thì sao? Nếu phú nhị đại thay đổi giới tính thì sao? Nhân vật phụ không ảnh hưởng đến tuyến chính đều được phát triển tự do. Hơn nữa, cần phân tích cả trường hợp nhân vật đã chết, nếu phú nhị đại qua đời ngoài ý muốn thì sao?】
Nguyễn Đường cạn lời.
Cô bỗng thấy ngứa mũi, hắt xì một cái. Cơ thể cũng cảm giác lạnh hơn.
Nguyễn Đường không muốn tiếp tục tranh cãi với hệ thống, đành chờ kết quả phân tích cuối cùng từ AI.
Cô đứng dậy, đi ra phòng khách đóng cửa sổ. Kim đồng hồ trên tường sắp chỉ sang số ba.
Nguyễn Đường kéo rèm cửa, rồi trở về phòng ngủ.
Cô không hề nhận ra, ở phía xa, từ cửa sổ sát đất căn hộ đối diện, có một người vẫn luôn dõi theo bóng dáng cô.
Hoắc Cảnh Hàn vừa tắm nước lạnh lần nữa, trên người chỉ quấn chiếc khăn tắm. Anh đứng bên cửa sổ, nhìn chằm chằm vào căn hộ của Nguyễn Đường qua con phố.
Tầm nhìn từ căn hộ của anh rất tốt, có thể thấy rõ phòng cô.
Mỗi đêm, trước khi đi ngủ, anh đều nhìn cô rất lâu. Chỉ khi thấy đèn trong phòng cô tắt, anh mới có thể miễn cưỡng chợp mắt.
Nhưng gần đây, mỗi đêm anh đều mất ngủ.
Sau lần chạm môi đó, cơ thể anh như mắc nghiện. Cảm giác như có một con sâu bò trong máu thịt, vừa ngứa ngáy, vừa ám ảnh. Những hình ảnh ngọt ngào khi ở bên Nguyễn Đường không ngừng ăn mòn thần kinh anh.
Vừa rồi, sự quyến rũ của cô đã đánh thức khát khao bị đè nén bao ngày nay. Anh gần như chạy trốn khỏi đó.
Dù không muốn thừa nhận, nhưng cơ thể anh lại quá thành thật.
Xa cô, anh không tài nào ngủ được…
Hoắc Cảnh Hàn siết chặt nắm tay, đấm vào cửa kính trước mặt, ánh mắt gắt gao nhìn vào phòng ngủ của Nguyễn Đường.
Anh tự cười giễu, thầm mắng chính mình:
“Hoắc Cảnh Hàn, mày đúng là hạ tiện mà.”