Cải Tạo Tra Công, Từ BE Đảo Ngược Thành HE

Chương 28: Phòng trang bị

Ánh mắt rối loạn của cậu lướt qua bức tường kim loại trong hành lang.

Chợt nhớ lại lần trước, thân vương đã mở cửa phòng và để cậu phục vụ ngay ở đó.

“Điện hạ, thần có thể… có thể phục vụ ngài ngay tại đây.” Erix nghiêng người tiến lại gần, cúi xuống cắn lấy cúc áo của thân vương.

Sự tiếp xúc bất ngờ của giống cái, cùng cảm giác ấm nóng lan tỏa, khiến từng cơn tê dại chạy dọc sống lưng Muses. Hắn giật mình suýt chút nữa đã nhảy dựng lên.

Muses vội túm lấy tóc Erix, giữ cậu lại để ngăn cản, đồng thời tay kia kéo vạt áo lại và lùi ra sau với vẻ bối rối.

Trong lúc bận rộn, hắn liếc nhìn màn hình phát sóng.

Kênh phát trực tiếp vẫn chưa bị tắt, và trên đó, bình luận đang điên cuồng tuôn trào:

[???]

[!!!]

[Trời đất! Chẳng lẽ đúng là thứ tôi đang nghĩ sao? Chơi lớn vậy sao?!]

[Hơn nữa, còn rất thành thạo…]

[Quả nhiên, lúc tôi không nhìn thấy, hai người tha hồ mà “làm tới”!]

Thấy dòng bình luận tràn ngập trên màn hình, mặt Muses vốn đã nóng ran nay lại càng đỏ hơn.

Hắn trừng mắt nhìn giống cái vẫn muốn tiếp cận, giận dữ quát: “Ta từng thiếu pheromone của ngươi bao giờ chưa? Sao lại nóng vội đến thế?!”

Erix lập tức cứng đờ người.

Muses thấy cậu đứng yên, liền chớp lấy cơ hội, vươn tay nhấc bổng cậu lên, mang vào phòng, rồi “cạch” một tiếng, khóa chặt cửa lại.

Tiếng khóa cửa tự động vang lên càng khiến cơ thể Erix thêm cứng ngắc. Trong đáy mắt cậu, chỉ còn lại sự u ám tuyệt vọng.

“Điện hạ, đây cũng là trứng của ngài, vậy mà ngài không thể dành chút lòng thương xót nào cho con của chính mình sao?” Erix hỏi bằng giọng nói nhẹ bẫng, chậm rãi, không chút trách móc hay chất vấn.

Vì cậu đã biết câu trả lời.

Ngay từ những lần tiếp xúc với thân vương, cậu đã nhận ra rằng người này không hề có chút tình cảm nào với trứng trong bụng cậu.

Ngay cả khi cung cấp pheromone, Muses cũng chỉ làm vậy để hành hạ và chế nhạo cậu, chứ không phải là vì trứng.

Là chính cậu đã tự sinh ra những ảo tưởng.

Mỗi khi thân vương xuất hiện trước mắt, cậu không thể kìm lòng mà nghĩ rằng đứa bé này, có lẽ sẽ thừa hưởng mái tóc vàng óng, làn da trắng mịn và gương mặt tinh xảo tuyệt mỹ của thân vương.

Nhưng tất cả chỉ là giấc mộng.

Muses quay sang nhìn cậu, vẻ mặt đầy thắc mắc. Câu hỏi vừa rồi của Erix đối với hắn thật kỳ lạ.

“Ta đã rất nhân từ rồi mà.” Hắn nói với vẻ nghiêm túc.

Muses đã tra cứu kỹ càng về nhu cầu pheromone của trứng và cung cấp lượng lớn gấp mười lần mức cần thiết cho Erix.

Như vậy vẫn chưa đủ sao?

Hơn nữa, mặc cho mối quan hệ giữa hai người tệ đến mức nào, Erix vẫn là phu nhân hợp pháp của hắn theo luật định.

Chỉ cần trứng này nở ra thành công, nó sẽ là người thừa kế chính thức của hắn, thậm chí tương lai có thể trở thành hoàng đế của toàn bộ tộc côn trùng.

Muses thực sự không thể nghĩ ra mình còn phải “nhân từ” thế nào nữa đối với cái trứng này.

Erix không nói thêm gì, chỉ cúi đầu, im lặng đứng yên. Tay cậu vô thức đặt lên bụng, ánh mắt lặng lẽ, không còn chút sức sống.

Dường như cậu đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Muses nhìn cậu, trong lòng nghĩ: Tuyệt vọng thì tuyệt vọng, ta cũng chẳng thể làm gì hơn.

Chẳng lẽ muốn hắn như mấy bậc cha mẹ điển hình kia, ngồi đọc sách giáo dục sớm kiểu “100 phát minh thay đổi côn trùng” hay “3 năm sĩ quan, 5 năm lên đại tá” cho cái trứng này sao?

Chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó thôi, Muses đã cảm thấy không chịu nổi.

Hắn lập tức lắc đầu, cố gắng xua đuổi những hình ảnh kỳ quái ấy ra khỏi tâm trí.

Ánh mắt hắn đảo quanh căn phòng trống rỗng.

Căn phòng này chẳng có gì ngoài vài sợi xích sắt trước đây từng được dùng để trói giống cái.

Muses dùng lệnh thoại để kích hoạt hệ thống trí tuệ nhân tạo: “Tiểu Ai, mở phòng trang bị.”

“Vâng, thưa Điện hạ.” Giọng nói máy móc vang lên trong căn phòng tĩnh lặng.

Đèn chỉ thị màu xanh trên tường nhấp nháy, rồi một số mảnh gạch kim loại trên sàn từ từ hạ xuống.

Ngay sau đó, hàng loạt giá trưng bày lớn từ dưới lòng đất trồi lên, nhanh chóng lấp đầy căn phòng vốn trống trải.

Các loại vũ khí và trang bị tân tiến bày la liệt trước mắt, như thể đây là một kho vũ khí thu nhỏ.

Đây mới chính là diện mạo thật sự của căn phòng này.

Ban đầu, để tiện giam giữ Erix, Muses đã tạm thời dọn dẹp những món vũ khí quý giá của mình, biến nơi đây thành phòng trừng phạt.

“Không muốn thử sao? Những thứ này đều là bảo vật của ta.” Muses nhìn giống cái bên cạnh và hỏi.

Erix, từ lúc nghe tiếng động, đã ngẩng đầu lên. Khi nhìn thấy căn phòng tràn ngập vũ khí, cậu lập tức bị choáng ngợp.

Tất cả đều là những trang bị hàng đầu, dù số lượng không thể sánh với kho vũ khí quân đội, nhưng độ đa dạng và quý hiếm thì vượt xa.

Nhiều món là hàng đặt làm riêng hoặc đã tuyệt chủng từ lâu.

Hơn nữa, cách bố trí các giá trưng bày rất hợp lý, vũ khí được phân loại rõ ràng và sắp xếp gọn gàng.