Cho nên là có người muốn bọn họ giúp làm một việc, mà việc này có liên quan đến Lăng Lang đế quân.
Ngày thứ sáu hai người đến ảo cảnh, Lăng Lang đế quân cuối cùng cũng có chút thời gian rảnh rỗi.
Hắn lấy ra một cây trâm ngọc từ trong lòng, ánh mắt sắc bén lập tức trở nên dịu dàng.
Đó là Lăng Ngọc trâm.
Tuế Ninh cũng lấy cây trâm ngọc trong túi Càn Khôn ra, chất ngọc tốt, được chạm khắc hình một cành lan, rất sống động, linh lực bên trong trâm ngọc rất thuần khiết.
"Chắc hẳn Lăng Lang đế quân rất yêu thê tử của mình."
Nghe thấy lời Tuế Ninh nói, Tạ Trường Chu hơi sững sờ.
Thời gian quá lâu, chuyện của thượng giới truyền xuống hạ giới, qua nhiều thế hệ truyền miệng, đã sớm không phân biệt được thật giả.
Nhưng Tạ Trường Chu vẫn nhớ, hắn từng thấy miêu tả của hậu thế về Lăng Lang trong tàng thư các của Vô Lượng Kiếm Tông.
[Lăng Lang đế quân, trời sinh tiên thể, sát nghiệp rất nặng, thê tử của hắn là Thiền Ngọc đế hậu cũng chết dưới kiếm của hắn, sau khi đế quân đời tiếp theo kế vị thì không rõ tung tích.]
Hậu nhân đều truyền rằng Thiền Ngọc đế hậu chết dưới tay Lăng Lang, nhưng bây giờ xem ra, Lăng Lang không giống người tàn nhẫn khát máu như vậy, đối với thê tử cũng không phải là không có tình cảm.
Vậy tại sao hắn lại gϊếŧ Thiền Ngọc đế hậu?
Hay là, ghi chép của hậu thế có sai sót?
Người đưa bọn họ vào đây, sẽ là Lăng Lang đế quân sao?
***
Ngày thứ mười, Ma giới tấn công.
Lăng Lang khoác giáp bạc trắng, tay cầm trường kiếm, ánh mắt lạnh lùng, môi mím chặt, sát khí trên người ào ạt tuôn ra.
Phía sau hắn là hàng vạn tướng sĩ, đều mặc giáp, sẵn sàng chiến đấu.
Trước mặt là một mảng đen kịt, ma khí lượn lờ trên không trung, chia Man Hoang thành hai nửa.
Một nửa sáng, một nửa tối.
"Chú Thao, ta hỏi ngươi lần nữa, Man Hoang này, ngươi chắc chắn muốn vượt qua sao?"
Giọng nói Lăng Lang trong trẻo lạnh nhạt, mang theo chút uy hϊếp và quyết tuyệt.
Chú Thao dáng người cao lớn, trên đầu có hai cái sừng dài, hai mắt đỏ ngầu, mặc hắc giáp, ma khí lượn lờ trên giáp của hắn.
Khuôn mặt hắn tà ác điên cuồng, khóe miệng càng lúc càng nhếch lên, như thể nghe được chuyện cười gì đó rất buồn cười.
"Lăng Lang, ngươi đang khuyên ta quay đầu là bờ sao?" Hắn ngửa đầu cười lớn, các Ma tướng phía sau cũng phụ họa cười theo.
Lăng Lang thu lại nụ cười trên môi, đáy mắt dâng lên sát ý đáng sợ, giọng nói trầm thấp vang lên.
"Vậy thì chết đi."
Vừa dứt lời, kiếm ý sắc bén gào thét lao ra, xé toạc không gian, mang theo cát vàng lao về phía Chú Thao.
Chú Thao cầm trường kích lên nghênh chiến.
Trận chiến Tiên Ma bắt đầu.
Tuế Ninh ngẩng đầu nhìn hai bóng người đang quấn lấy nhau trên không trung, động tác của bọn họ quá nhanh, Tuế Ninh chỉ có thể nhìn thấy một ánh sáng trắng thỉnh thoảng lóe lên trong màn sương mù đen đó.
Tiên binh và Ma tướng chém gϊếŧ lẫn nhau, khắp nơi đều là đao quang kiếm ảnh, tay chân cụt.
Dù Tuế Ninh biết kết quả của trận đại chiến này, nhưng tận mắt chứng kiến sự đáng sợ của chiến trường, trong lòng vẫn giật mình.
Tạ Trường Chu ánh mắt bình tĩnh ôn hòa, đứng chắp tay, đôi mắt sâu thẳm nhìn xuống chiến trường phía dưới.
Tuế Ninh tu vi thấp nên không cảm nhận được, nhưng hắn là tu vi Độ Kiếp kỳ, chỉ còn một bước nữa là có thể phi thăng, đương nhiên cảm nhận linh khí nhạy bén hơn.
Lúc này toàn bộ Man Hoang này, Tứ Phương sát trận đang từ từ ngưng tụ.
Trận pháp sắp hình thành.
Trên chiến trường đao quang kiếm ảnh, bốn góc Man Hoang đột nhiên xuất hiện mấy cột sáng.
Mấy cột sáng đó nhanh chóng tụ lại ở giữa, tạo thành một vòng sáng hình bán nguyệt, bao phủ toàn bộ Man Hoang, mang theo sát khí ngập trời.
Các tiên binh đang chiến đấu nhanh chóng rút lui, các Ma tướng bị trận pháp áp chế, phản ứng chỉ hơi chậm một chút, liền bị trận pháp bao vây.
Chú Thao bị nhốt bên trong, liều mạng tấn công trận pháp.
"Tứ Phương sát trận!" Chú Thao gầm lên, "Không ngờ Tiên giới các ngươi hành sự còn hung ác hơn cả Ma giới chúng ta, vậy mà lại để bốn vị Tiên tôn tu vi vạn năm hy sinh để đổi lấy Tứ Phương sát trận này!"
Lăng Lang ánh mắt bình tĩnh lạnh lùng, như phủ một lớp băng, hắn mở miệng, giọng nói lạnh lẽo như băng.
"Nếu hy sinh vài người, có thể cứu vớt được nhiều sinh linh hơn, vậy cũng là chết đáng."
Vừa dứt lời, các tiên binh phía sau hắn nhanh chóng bày trận, chuẩn bị hoàn toàn ngưng tụ Tứ Phương sát trận.
Đợi đến khi sát trận hoàn toàn ngưng tụ, sẽ không chút lưu tình tiêu diệt tất cả sinh linh bên trong trận pháp.
Chú Thao hoảng sợ trong lòng, hét lớn: "Ngươi không quan tâm đến thê tử của ngươi nữa sao?"
Lăng Lang sững người, vẻ mặt lạnh nhạt lập tức vỡ vụn, đáy mắt đen kịt tràn ngập màu đỏ tươi.
"Ngươi nói gì?"
Chú Thao vung tay lên, các Ma tướng phía sau nhường ra một con đường, một Ma tướng áp giải một nữ tử bị trói đến.