Lâm Vân Dật nhìn Lâm Vân Tiêu một cái, trong lòng không khỏi cảm thán.
Trong khoảng thời gian này, tứ đệ tiến bộ thần tốc, nếu cứ tiếp tục tốc độ tu luyện này, chẳng mấy chốc sẽ vượt qua mình.
Trước đây, tứ đệ mãi không thể thành công dẫn khí nhập thể, nhưng thể thuật lại tu luyện không tệ.
Nhờ luyện thể thuật, thể chất đã được rèn luyện rất tốt, thân thể mạnh mẽ, tạo nền tảng vững chắc cho việc tu luyện linh lực sau này.
Từ sau khi dẫn khí nhập thể thành công, tứ đệ vẫn luôn chăm chỉ rèn luyện thể chất, cơ thể ngày càng rắn chắc.
Đúng là “Con trai tuổi ăn tuổi lớn, ăn mòn túi tiền cha.”
Lâm Viễn Kiều và Thẩm Thanh Đường còn chưa gắp được mấy đũa, ba huynh đệ đã chia nhau hết sạch đĩa thịt sói.
Lâm Viễn Kiều nhìn ba đứa con trai, vừa cảm thấy mãn nguyện, lại vừa thấy lo lắng.
……
Cuộc sống vẫn tiếp diễn như thường lệ.
Mặc dù Lâm Vân Dật lo lắng gia tộc sẽ phát triển theo chiều hướng mà trong truyện từng đề cập, nhưng hiện tại việc duy nhất hắn có thể làm là tập trung tu luyện, cố gắng nâng cao thực lực của bản thân.
“Tam ca, tam ca, Linh Kê trong chuồng đánh nhau rồi!” Lâm Vân Tiêu chạy xồng xộc vào phòng báo tin.
Lâm Vân Dật thản nhiên nói: “Đánh thì cứ đánh thôi, nhiều Linh Kê như thế, đánh nhau là chuyện bình thường, ngày thường cũng đâu có thiếu.”
Lâm Vân Tiêu lo lắng: “Như vậy có ổn không? Lần này đánh ác lắm, nếu cứ để kệ như thế, e là mấy con xui xẻo sẽ bị đánh chết mất.”
Dạo này Lâm Vân Dật đang vội vàng tu luyện, nghe vậy cũng không mấy để tâm: “Vậy cũng tốt, nếu chết thì tối này có món ngon.”
Nghe thế, Lâm Vân Tiêu phấn khích nói: “Thật không ạ? Thật tốt quá! Để đệ đi xem có con nào lăn quay ra chưa.”
Lâm Vân Dật liếc nhìn Lâm Vân Tiêu một cái, cứ có cảm giác mấy câu nói trước đó của tứ đệ, là đang cố tình dẫn dắt để mình nói vậy.
Lâm Vân Dật bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, hơi có vẻ vội vã hỏi: “Khoan đã, đệ đang nói tới mấy con nào?”
Lâm Vân Tiêu gãi gãi đầu, nói: “Là mấy con Linh kê mà tam ca bảo phải đặc biệt chú ý ấy.”
Lâm Vân Dật: “Mấy con đó à! Chúng thực sự đánh nhau rồi.”
Nhìn phản ứng của tam ca, Lâm Vân Tiêu có thể đoán được thịt gà sắp tới bên miệng đã bay mất, hơi ủ rũ hỏi: “Tam ca, huynh biết trước việc chúng sẽ đánh nhau à?”
Lâm Vân Dật gật đầu: “Xem như đã có chút dự đoán.”