Chương 4: Đây Chính Là Chi Tiết Quyết Định Thành Hay Bại!
Biểu cảm của Lệ Phủ Khanh đã hoàn toàn cứng đờ.
Giọng của Cơ Băng Ngọc vốn dĩ đã đủ lớn rồi, trùng hợp làm sao Lệ Phủ Khanh lại cố tình dùng thêm một lá bùa khuếch đại âm thanh tuyệt phẩm để chọc tức người khác, sự kết hợp này tạo ra hiệu quả vô cùng lớn, giống như là Thần Nông (*) gặp được phân bón Jinkela (**), một cộng một lớn hơn cả 888 (***).
(*) Thần Nông: ý chỉ một người vốn giỏi về nông nghiệp.
(**) Jinkela: là tên một loại phân bón giả gây tranh cãi ở Trung Quốc, nổi tiếng với những quảng cáo phóng đại về hiệu quả thần kỳ của nó.
(***) Một cộng một lớn hơn cả 888: một cách nói cường điệu để nhấn mạnh rằng sự kết hợp của giọng nói lớn vốn có và bùa khuếch đại âm thanh đã tạo ra một hiệu ứng khuếch đại âm thanh vượt xa mức bình thường, thậm chí còn lố bịch đến mức khó tin, giống như hiệu quả thần kỳ được quảng cáo của phân bón Jinkela.
Giờ phút này, tất cả mọi người ở trong vòng phạm vi mười dặm đều bắt đầu nghe thấy âm thanh này vang vọng ở bên tai.
“Trong kẽ răng! Ở bên trái của ngươi!”
“Có! Dính! Rau ——”
“Trong kẽ răng!”
“Có! Dính! Rau ——”
“Có! Dính! Rau ——”
“Dính! Rau ——”
“Rau ——”
……
Nếu Cơ Băng Ngọc không đột nhiên ngất xỉu tại chỗ ngay khi vừa mới dứt lời xong, thì chắc chắn Lệ Phủ Khanh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Cơ Băng Ngọc vào thời điểm đó.
Chết tiệt! Nhớ lại vẫn thấy bực mình quá!
“Ngươi tức cái gì?”
Một giọng nam trong trẻo, ấm áp khẽ cười, hắn đặt chén trà ở trong tay xuống rồi từ từ nâng mí mắt lên nhìn về phía đại đệ tử của mình, khuôn mặt tuyệt mỹ thoát tục tựa như áng mây mù nơi chân trời, vừa tuấn tú lại vừa mơ hồ toát lên vẻ ra tao nhã như tiên giáng trần, đôi mắt hơi cong lên, vẻ dịu dàng này đẹp đến mức khiến người ta hoài nghi đó không phải là vẻ đẹp thuộc về thế gian này.
Một người dịu dàng như thế lại khẽ mở môi mỏng và chậm rãi cất lời ——
“Chẳng lẽ người dính rau cải trên răng không phải là con thỏ nhà ngươi hay sao? Tiểu cô nương nhà người ta cũng chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.”
“Hơn nữa, chẳng phải là trước khi ngươi đi xuống thì vi sư đã nhắc nhở ngươi phải làm sạch răng rồi sao?”
“Phủ Khanh, đó là do chính ngươi sơ sẩy mà thôi.”
“…… Ngươi mới là con thỏ! Dung Thanh Viên! Bản tôn nói đó là Mạn Châu Sa Hoa Lưu Ly Sắc, không phải là lá cải!”
Ngay khi vừa thốt ra cái tên kia, Lệ Phủ Khanh lập tức nhận được một cái liếc mắt lạnh lẽo như băng từ đối phương, người nọ cười như không cười rồi mở miệng: “Ai là con thỏ?”
Lệ Phủ Khanh lập tức xì hơi, toàn bộ khí thế trên người đều tan biến hết, từ một thiếu niên nhỏ bé sắp hắc hóa thành đại ma đầu hắc ám lập tức biến thành một chú thỏ nhỏ đáng thương và ủ rũ.
Thiếu niên nhỏ nhắn xụ mặt, nói với vẻ mặt không chút biểu cảm, “Xin lỗi sư phụ, con thỏ là đệ tử, đệ tử là con thỏ, làm con thỏ thật là vui, hu hu hu hu.”
Dung Thanh Viên: “……”
Thấy đối phương đã tức giận đến thần trí mơ hồ, Dung Thanh Viên hiếm khi nổi lên chút lòng tốt, không tiếp tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ con thỏ đáng thương đến từ Ma Giới phía Bắc này nữa.
Ngay sau đó, hắn lại thấy Lệ Phủ Khanh quỳ gối xuống đất, nói với vẻ mặt không chút biểu cảm: “Đệ tử nguyện chịu phạt 3000 roi, liệu có thể dùng việc này để đổi lấy việc cầu xin sư phụ từ nay về sau đừng nhắc tới chuyện làm sạch răng nữa được không?”
Dung Thanh Viên - người ngồi ở phía trên bị hắn gọi là “Sư phụ” thực sự không nhịn được cười, cuối cùng sau khi xem đủ trò hề hắn mới nổi lòng từ bi và nói: “Đi đi, nhớ gọi cả Hòa Ca đến đây, vi sư có vài chuyện muốn dặn dò hắn.”
“Mấy ngày nay, nếu ngươi không muốn thì đừng đi ra cửa.”
Nghe xong câu cuối cùng, Lệ Phủ Khanh lập tức nước mắt lưng tròng, vội vàng nhận lệnh và biến mất ngay tại chỗ.
Về phần Dung Thanh Viên đang ngồi ở trên chiếc giường làm từ Hàn Băng thì đang thì thầm kêu một cái tên ở trong lòng, cái tên này tựa như một câu ma chú, quanh quẩn nơi đầu lưỡi một hồi rồi cuối cùng mới được hắn nhỏ giọng thốt ra.
“Cơ Băng Ngọc.”
Ngay khi từ này vừa được thốt ra, không khí dường như khựng lại một lúc nhưng rất khó nhận thấy, ở nơi không nhìn thấy hình như có tiếng "răng rắc" như âm thanh đứt gãy.
Dung Thanh Viên không hề để tâm đến những điều này, hắn đứng dậy, một sợi tóc mai mềm mại rủ xuống bên má rồi khẽ lay động càng làm nổi bật ý cười đang tràn ra từ đôi mắt đa tình kia.
“Cuối cùng ngươi cũng tới rồi.”
……
Ở phía bên kia, Cơ Băng Ngọc vừa tỉnh lại từ cơn hôn mê cuối cùng cũng đã hiểu rõ tình hình.
Lần này, e rằng không phải là mơ.
Cơ Băng Ngọc vốn không phải kẻ ngốc, có lẽ do quá căng thẳng hoặc là vì nguyên nhân nào khác, mà trước đó cô không hề cảm nhận được các cơn đau ở trên cơ thể, nhưng sau khi tỉnh táo lại thì cơn đau nhức ở cánh tay lập tức ập đến một cách rõ rệt khiến cô nhận ra ngay có điều gì đó không đúng.
Cơ Băng Ngọc đã hoàn toàn tỉnh táo trở lại.
Trong mơ, cảm giác đau đớn thường không rõ ràng và chân thực như thế này.
[…… Đương nhiên nơi này không phải là giấc mơ rồi. ] Âm thanh bí ẩn biến mất đã lâu cuối cùng cũng online trở lại, nó nói với giọng điệu yếu ớt, [Ngươi đã bao giờ nằm mơ thấy rõ mặt nhiều người xa lạ và cảnh vật xung quanh hoàn hảo không có một chút tì vết nào như thế này chưa?! ]