Chương 3: Không Có Gì Ở Trong Thiên Hạ Này Có Thể Làm Cho Bản Tôn Ngã Xuống Đám Mây.
Từ trước đến nay, Cơ Băng Ngọc là một người không bao giờ từ bỏ cho tới khi đạt được mục đích.
Cô thấy sau khi cô nói lời kịch kinh điển kia xong, Nhạn Nghi Đoan ở trước mặt lại trừng to hai mắt nhìn cô, dáng vẻ của hắn như không thể tưởng tượng nổi cô sẽ nói như vậy, nhưng sao hắn lại không biến thành Godzilla như hình avatar của bên A vậy, cô cảm thấy có chút hoang mang.
Chẳng lẽ là……
Chẳng lẽ là vẫn còn thiếu đòn hiểm của xã hội sao???
Cơ Băng Ngọc suy tư một lúc lâu.
Có lẽ giống như một vài con Boss ở trong một số trò chơi trực tuyến, bọn chúng nhất định phải bị đánh một trận đòn hiểm thì mới có thể hiện ra trang bị, chắc vật nhỏ khác thường ở trước mặt này cũng phải bị đánh một trận đòn hiểm thì mới có thể biến hình được, sau đó cô sẽ có thể rời khỏi giấc mơ này rồi nhỉ?
Vì thế lúc âm thanh bí ẩn đang bị sốc đến mức tạm thời mất ý thức sau khi nghe thấy lời kịch đầy khí phách của Cơ Băng Ngọc, thì nó lại phát hiện ra một chuyện càng làm cho nó muốn nứt ra.
Cơ Băng Ngọc, hình tượng bạch nguyệt quang thánh mẫu dịu dàng lương thiện ở trong quyển sách gốc, giờ phút này đang đè đệ đệ ruột trên danh nghĩa —— Nhạn Nghi Đoan ra đánh, cô đang đánh đập hắn một cách vô cùng tàn nhẫn để cho hắn biết thế nào là đòn hiểm!
Đòn hiểm, ý trên mặt chữ, chính là tiến hành chèn ép đối phương một cách toàn diện từ cơ thể cho đến tâm hồn, như là những gì mà hiện tại Cơ Băng Ngọc đang làm với Nhạn Nghi Đoan, đầu tiên là cô đá một chân về phía bộ phận đã được kiểm duyệt của nào đó của đối phương, trực tiếp đá cho người ta ngã xuống mặt đất, sau đó cầm lấy thanh kiếm gỗ rồi bắt đầu đánh đập cực kỳ tàn nhẫn.
Toàn bộ động tác lưu loát như là nước chảy mây trôi, âm thanh bí ẩn nhìn đến mức mắt chữ a mồm chữ o.
Nó đã không còn muốn suy nghĩ tới việc rốt cuộc vết nứt trên cột pháp tắc của Thiên Đạo đã biến thành hình dạng gì nữa.
Âm thanh bí ẩn chưa bao giờ hận chính mình không có thực thể như lúc này, nếu nó có thực thể, thì nó sẽ lập tức nhắm hai mắt lại, rồi từ đó bình tĩnh chìm vào trong giấc mơ và trở về hành tinh hạnh phúc của nó.
Ở nơi đó, nhất định sẽ không có một nữ nhân nào tên là Cơ Băng Ngọc.
[…… Ngươi đang làm gì vậy?] Âm thanh bí ẩn cảm thấy kiệt sức, nó không thể không thay đổi chiến lược, dùng giọng điệu vô cùng hèn mọn để đặt câu hỏi, [Kí chủ thân mến, làm phiền một chút, xin hỏi kí chủ có thể tạm thời dừng động tác trên tay lại được không?]
Nhưng mà âm thanh của nó quá nhỏ, cho nên Cơ Băng Ngọc không nghe thấy gì cả, hoặc có thể nói, cô đã chọn bỏ qua những lời này.
Bởi vì Nhạn Nghi Đoan thật sự quá đáng ghét.
Lúc đầu Cơ Băng Ngọc chỉ định đánh sương sương một chút, để còn giữ sức đối phó với Boss cuối, ai mà ngờ được cái tên Nhạn Nghi Đoan này lại còn dám phản kháng, hắn dùng những câu chửi bới lung tung để công kích cá nhân Cơ Băng Ngọc, bao gồm cả những từ như là ‘đê tiện’ và ‘thấp hèn’.
Những từ này đối với một người trưởng thành suốt ngày lướt internet ở thế kỷ 21 mà nói thì thật sự là quá trẻ con, thậm chí còn hơi nhàm chán.
Nếu như đang ở hiện thực, thì những từ này hoàn toàn không thể làm cho Cơ Băng Ngọc tức giận, thà cô ngủ thêm năm phút nữa còn hơn, nhưng mà bây giờ Cơ Băng Ngọc vẫn nghĩ rằng cô đang nằm mơ!
Cơ Băng Ngọc: Ta chỉ đánh ngươi có vài cái thôi, mà ngươi còn dám phản kháng nữa sao?
Cô tưởng tượng như vậy, nên lửa giận trong lòng lập tức dâng lên, Cơ Băng Ngọc cầm một thanh kiếm gỗ dài ở trong tay, rồi dùng thân kiếm đánh Nhạn Nghi Đoan, cùng lúc đó cảm giác hoang mang ở trong lòng càng ngày càng lớn hơn.
Giấc mơ lần này có vẻ hơi kỳ lạ, không những có hình ảnh rõ ràng và tinh xảo hơn, mà giai đoạn đầu để tạo bước đệm cũng quá dài, ngay cả sự phát triển ở giai đoạn sau cũng không giống với những giấc mơ trước kia.