Tế Phẩm Của Thần Sông

Quyển 1: Đồng Tử Giấy - Chương 15: Nguyên Khê tò mò đi theo âm thanh

"Quý khách, ôi quý khách ơi!"

Nguyên Khê không để ý đến tiếng kêu phía sau, chạy về phía trước mà không dừng lại. Lúc này trên đường bắt đầu có nhiều người qua lại, như thể đã đến giờ đi dạo phố. Nguyên Khê hòa vào đám người, thoát khỏi tiếng la hét đó.

Sau khi Nguyên Khê chui vào trong đám người, một lát sau liền phát hiện ra xung quanh mình càng ngày càng nhiều người. Cậu kinh ngạc nhìn trái nhìn phải, quả nhiên phát hiện trên đường còn có rất nhiều người, hơn nữa càng lúc càng nhiều. Nguyên Khê không nhìn thấy những người này xuất hiện từ đâu, đông đúc đến mức khó có thể di chuyển.

Tiếng rao hàng của những người bán hàng xung quanh trở nên to hơn, đặc biệt là các quán ăn khác nhau, đều lớn tiếng nhiệt tình rao hàng, dường như khu chợ trong phút chốc đã bắt đầu náo nhiệt.

Nguyên Khê muốn nhìn khuôn mặt của những người đi đường, lại phát hiện những người này đều mơ hồ, căn bản là nhìn không rõ. Lúc này cậu cũng không ý thức được điều này có gì không ổn, chỉ muốn chen vào đám đông ngày càng đông đúc phía trước.

“Cộc.”

Trong đám người có một người nào đó cao hơn một mét, cơ thể thoạt nhìn rất khổng lồ, khi đi ngang qua Nguyên Khê thì đột nhiên phát ra âm thanh kỳ quái. Chiếc mũi gần như vô hình của hắn ta giật giật, như ngửi thấy thứ gì đó, tầm mắt dần dần rơi vào Nguyên Khê cách đó không xa, con ngươi màu vàng xanh lập tức nheo lại, lộ ra một tia nghi hoặc.

Trong hình ảnh phản chiếu của đôi mắt màu vàng xanh với con ngươi nằm ngang đó, Nguyên Khê cũng không phải là hình dáng ban đầu của cậu, mà là dáng vẻ môi hồng răng trắng mặt như phấn thơm, vẻ ngoài nhẹ nhàng mơ hồ tươi đẹp và giả dối như một người giấy, không khác gì đám người quái dị đang lui tới trên con phố này.

Nhưng đôi mắt vàng xanh lại cảm nhận được mùi hương quen thuộc từ trên người Nguyên Khê - mùi nọc độc còn chưa tan đi của hắn ta.

Mắt màu vàng xanh nhớ rõ, gần đây mình chỉ để lại nọc độc của bản thân trên một vài đứa trẻ loài người.

Nhìn thấy Nguyên Khê dần dần đi xa, đôi con ngươi vốn kỳ lạ như nút thắt của người này gần như thu lại thành một đường ngang, quay đầu chậm rãi đi theo Nguyên Khê.

Người này đi với dáng vẻ rất kỳ lạ, thân hình mập mạp lắc lư về phía trước, thỉnh thoảng lại dùng tay chống mặt đất, nhảy lên bằng những chân sau to lớn, trông hắn ta giống như một con Cóc tinh khổng lồ.

Xung quanh là đám người đông đúc, Nguyên Khê cũng không có chú ý tới người đang đi theo mình. Lúc này trong đầu cậu lại xuất hiện suy nghĩ kia, dường như đang tìm kiếm ý niệm nào đó.

Nguyên Khê có chút nôn nóng, cậu muốn đi tìm thứ gì đó, hoặc người nào đó, nhưng cậu lại không biết đi đâu tìm. Cậu cứ lang thang không có mục đích như vậy, bị đám đông âm thầm mang theo, hoàn toàn không chú ý tới quái nhân mắt vàng xanh đang đi theo, còn càng ngày càng gần cậu, ánh mắt ngày càng trở nên bất thiện.

Một lúc sau, Nguyên Khê đi theo hướng dòng người, bị bí mật đưa đến một ngôi miếu nhỏ ở trung tâm chợ.

Miếu Thủy X.

Toàn bộ hội chợ chùa dường như được xây dựng xung quanh ngôi miếu nhỏ này, giống như một con rết khổng lồ uốn lượn trên những tảng đá. Ngay đối diện với ngôi miếu nhỏ, một sân khấu kịch đang được dựng lên, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng nhạc ê a truyền đến từ sân khấu kịch.

Nguyên Khê còn nhìn thấy một vài chiếc cà kheo không người bên cạnh sân khấu, cắm thẳng trên mặt đất như hoa mai, một ít trang phục biểu diễn vắt trên cà kheo bay phất phới, nhìn giống như người thật đứng trên cà kheo. Khắp nơi đều lộ ra vẻ âm u và cổ quái.

Sân khấu kịch đã kỳ quái, ngôi miếu nhỏ đối diện sân khấu còn kỳ quái hơn.

Không biết trong ngôi miếu nhỏ tồi tàn đó thờ phụng thứ gì mà hương khói tràn đầy. Nhưng những hương khói tràn đầy này chỉ có ở phía trước ngôi miếu, bậc thang trước cửa miếu chất đầy nến hương và các loại đồ cúng, nhưng bên trong miếu lại trống không, thậm chí ngay cả lư hương và bàn thờ trong miếu cũng bám đầy bụi bặm, không có người vào quét dọn.

Không có ai từ bên ngoài đến dâng lễ vật dám bước vào trong miếu, dường như sợ bị thứ gì đó ăn thịt. Tất cả đều đặt đồ đạc của mình xuống ở cửa miếu rồi nhanh chóng rời đi.

Khi Nguyên Khê đang đánh giá ngôi miếu nhỏ, thậm chí không sợ chết mà ngo ngoe rục rịch muốn đi vào trong, gã quái nhân mắt vàng xanh sau lưng cậu vô cùng kinh ngạc, cuối cùng cũng xác nhận được suy đoán của mình – Nguyên Khê trước mặt đây chắc chắn là người từ ngoài đến, có lẽ chính là tên khốn đã phá hủy ngôi nhà của hắn ta!

Nguyên Khê còn không biết nguy hiểm trong gang tấc đang nhìn chằm chằm vào mình ở sau lưng. Sau khi đánh giá ngôi miếu nhỏ kỳ quái trước mặt, cậu lập tức tò mò chuẩn bị đi vào trong miếu xem xem, nghĩ thầm đồ vật muốn tìm có lẽ sẽ ở trong miếu.

Thế là Nguyên Khê bước lên bậc thang.

Giờ phút này tiếng ồn ào của khu chợ xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, những người xung quanh đột nhiên ngừng nói chuyện rồi nhìn về phía cửa miếu.

Đúng vào lúc này, Nguyên Khê vừa mới bước lên hai bậc thang đột nhiên có một loại cảm giác hốt hoảng.

[Thiết Đầu…]

‘Thiết Đầu…"

Có một giọng nói truyền đến từ chỗ sâu nhất ở đỉnh đầu cùng lỗ tai và mắt, dường như có người đang gọi cậu. Âm thanh này làm cho Nguyên Khê giống như uống phải rượu, ánh mắt lập tức trở nên mơ hồ. Cảnh tượng trước mắt cũng trở nên không rõ ràng, dường như đều đang lung lay.

Sau lưng Nguyên Khê, quái nhân mắt màu vàng xanh nhìn chằm chằm vào bóng lưng cậu với ánh mắt hung dữ và đầy hận thù. Nhìn thấy Nguyên Khê dừng lại trên bậc thang không tiến lên nữa, hắn ta tiến đến gần Nguyên Khê trên bậc thang trước miếu, rồi đột nhiên mở miệng. Cái miệng vốn bình thường của hắn ta trong nháy mắt mở ra đến cực điểm, một sợi dây màu hồng đột nhiên thò ra từ bên trong, đánh thẳng về phía Nguyên Khê đang không hề hay biết.

Quái nhân mắt vàng xanh quyết định giúp Nguyên Khê một phen, đẩy cậu vào trong miếu!

Nguyên Khê hoàn toàn không biết tình hình phía sau, âm thanh tựa như phát ra từ đỉnh đầu đột nhiên trở nên to hơn, giống như là chốt mở cho sự hư hóa.

“Vυ't—" Khi sợi dây dài như cây gậy sắp đánh trúng vào lưng Nguyên Khê, đẩy Nguyên Khê vào trong miếu nhỏ trước mặt, thì đúng lúc này Nguyên Khê môi hồng răng trắng như một hình nộm đột nhiên biến mất tại chỗ.

"!"

Cây gậy dài vung lên không trung tại nơi Nguyên Khê biến mất đột ngột. Nguyên Khê đột nhiên biến mất, phá vỡ dự tính của kẻ đánh lén, hắn ta lập tức ra sức ném cây gậy dài màu hồng ra, vì không có mục tiêu nên nó lao thẳng qua ba bậc thang trước miếu!

Kẻ đánh lén không kịp thu hồi vũ khí thấy thế lập tức chảy một thân mồ hôi lạnh. Nhìn thấy cây gậy dài thiếu chút nữa đã vượt qua ngưỡng cửa, hắn ta liều mạng múa may bàn tay nhỏ bé, thiếu chút nữa đã bị hù chết tại chỗ. Cuối cùng hắn ta sử dụng hết sức lực của mình, kịp thời dừng vũ khí đã được ném ra lại ở trước ngưỡng cửa.

“Bang”, cây gậy rơi xuống cách khoảng chục bậc thang trước miếu, hóa ra là một chiếc lưỡi rất dài.

Nếu lúc này Nguyên Khê còn ở đây thì có lẽ sẽ lập tức nhận ra người tập kích mình chính là con Cóc tinh vốn muốn ăn thịt cậu.

Cóc tinh gần như kiệt sức, đang định rút lưỡi lại thì bỗng nhiên lúc này những bậc thang trước mặt lại vặn vẹo di chuyển đi một chút.

Trong nháy mắt, toàn bộ khu chợ đều yên tĩnh lại.

Một sự áp lực thầm lặng nhanh chóng bao trùm toàn bộ khu chợ. Tất cả những con quái vật nhỏ xung quanh dường như đều cảm nhận được áp lực, đến mức run rẩy không thể đứng thẳng, suýt nữa là biến trở lại nguyên hình, đặc biệt là con Cóc tinh ở gần ngôi miếu nhất.

Cóc tinh đã sợ đến mức đổ mồ hôi như mưa, nhưng cơ thể hắn ta dường như đã bị đóng băng trước miếu, không thể cử động chút nào, thậm chí là không còn sức để rút lưỡi lại, như thể bất động mà đứng ngốc tại chỗ.

“Kẽo cà, kẽo kẹt."

Cánh cửa miếu lớn dần dần mở ra thành một cái miệng khô khốc như một hốc cây, bậc thang phía trước dường như biến thành cằm của một con quái vật, toàn bộ ngôi miếu nhỏ đổ nát chợt trải rộng ra một cách hỗn loạn. Hương nến và lễ vật trên bậc thềm, thậm chí là ruồi muỗi bay qua đều bị nghiền nát và rơi vào khoảng không trong chớp mắt, như thể bị thứ gì đó nhai nát.

Thân thể của Cóc tinh đau đớn vặn vẹo, nhưng hắn ta thậm chí còn không dám phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Mắt thấy cái lưỡi gần cánh cửa vặn vẹo kia lăn từ bậc đầu tiên đến bậc cuối cùng, đầu lưỡi của Cóc tinh rơi xuống bậc thang bị đứt thành từng khúc một. Cho đến khi bậc thang cuối cùng duỗi ra, cái miệng giống như cái hốc cây kia đã cách Cóc tinh chỉ còn nửa mét.

Khoảng cách này gần đến mức khiến cho Cóc tinh như nhìn thấy rõ núi xương trong hang.

“Ê a ~” Đúng lúc này, sân khấu kịch được xây đối diện với miếu đột nhiên vang lên tiếng hát tuồng.

Nghe thấy tiếng hát tuồng, ngôi miếu ‘thư gân triển cốt’ dường như bắt đầu cảm thấy buồn ngủ sau khi ăn uống no đủ, cơ thể mở rộng căng ra lại bắt đầu co rút lại, chậm rãi biến trở lại hình dáng ngôi miếu đổ nát bình thường trước đây.

“Bịch”, Cóc tinh thoát được một kiếp, lập tức gục xuống đất. Nó nằm liệt thành một cụm, cả người ướt đẫm. Thân thể hình người bắt đầu duỗi ra, vặn vẹo rồi biến hóa, sau đó khôi phục lại dáng vẻ của một con Cóc tinh như vừa được vớt ra khỏi nước bùn.

Nguy hiểm đã qua, đám đông tụ tập vừa mới yên tĩnh lại trở nên ồn ào, như thể không có chuyện gì xảy ra.

"Thiết Đầu, mau tỉnh lại!"

"Thiết Đầu, đã đến lúc tỉnh lại rồi!"

Trên sườn núi Tiểu Thanh Sơn, Nguyên Khê "bị thôi miên" ngủ dưới tàng cây, đang được Tiểu Thiên và Tráng Tráng đánh thức.