Toàn bộ sự chú ý của hắn đều tập trung vào chuyện này, hoàn toàn không nhận ra rằng hành động của mình trong mắt những vệ sĩ xung quanh lại là một chuyện lớn.
Không mất quá lâu, tin đồn đã lan truyền khắp nơi.
Người đầu tiên: “Trì Nghiễn Tây đánh nhau với vệ sĩ trong phòng nghỉ, trận chiến căng thẳng đến mức quần áo cũng bị xé rách.”
Người thứ năm: “Trì Nghiễn Tây và vệ sĩ đánh nhau, quần áo tả tơi.”
Người thứ mười: “Trì Nghiễn Tây đại chiến 800 hiệp với vệ sĩ, quần áo không còn một mảnh.”
Đến khi tin đồn lan đến người thứ N, nó đã biến thành: “Trì Nghiễn Tây solo với 800 vệ sĩ, quả nhiên không hổ danh S-class Alpha!”
Khoảnh khắc ấy, Trì Nghiễn Tây muốn thanh minh, nhưng rồi lại có chút… tự hào.
Úc Chấp cũng nghe về tin đồn này. Lần đầu tiên gặp mặt, đối phương đã hỏi thẳng: “Vậy trong số 800 vệ sĩ đó, có anh không?”
Rồi hắn mỉm cười đầy ẩn ý: “Dù sao thì đã bán rồi, bán cho ai mà chẳng vậy? Bán cho tôi một lần đi, tôi đảm bảo anh sẽ nhớ mãi.”
Nụ cười của Alpha đầy nham hiểm, nhất định phải có được.
Úc Chấp không nhiều lời, chỉ đơn giản dập thẳng điếu thuốc đang cháy vào miệng đối phương.
Tên kia rú lên thảm thiết, ôm miệng nhảy dựng, không ngừng vung tay quạt gió cho đỡ bỏng.
Úc Chấp cụp mắt, giọng điệu thản nhiên: “Tôi thích chơi kiểu này. Muốn thử không?”
Đối phương run rẩy, vừa lăn vừa bò chạy mất.
"Đội trưởng, anh thật sự không sợ đắc tội với thiếu gia sao? Tôi biết anh rất lợi hại, nhưng ý tôi là nơi này rốt cuộc không phải vùng châu thổ. Một nửa đế đô là địa bàn của Trì gia, đội trưởng anh tốt nhất đừng nên chọc giận thiếu gia nữa."
Thẩm Gia Nhất tận tình khuyên bảo.
Úc Chấp chẳng thèm nghe, anh quyết định đêm nay sẽ về nũng nịu với Hồng tỷ thử xem.
Anh đứng dậy.
"Đội trưởng, anh đi đâu vậy?"
"Tôi cần báo cáo với cậu à?"
Thẩm Gia Nhất khựng lại, sắc mặt cứng đờ, lắc đầu: "Xin lỗi."
Úc Chấp đi xa, Chung Sơn vỗ vai Thẩm Gia Nhất: "Cậu nhóc này bị làm sao vậy? Không thấy hắn chướng mắt với chúng ta sao? Đừng có tự rước khổ vào thân nữa, tôi nhìn mà thấy bực thay cậu đấy."
Thẩm Gia Nhất cụp mắt, không nói gì.
Úc Chấp bước ra khỏi nhà vệ sinh, bóp một ít nước rửa tay rồi cẩn thận xoa đều.
Trong gương xuất hiện một khuôn mặt khác. Người đó đứng ngay cửa, ngang nhiên quan sát anh. Alpha có vẻ ngoài ngông nghênh, dù bị phát hiện cũng chẳng hề thấy xấu hổ.
"Theo tôi đi, tôi trả cậu gấp đôi thù lao."
Úc Chấp rút một tờ khăn giấy, lau khô tay. Khăn giấy vốn không có mùi, nhưng vì để lâu trong phòng vệ sinh có mùi gỗ, nên cũng bị nhiễm hương. Mùi hương theo tay anh tản ra.
"Tôi nhớ chỗ này không cho phép người ngoài và chó vào."
Người nọ hơi giật mình vì bị nhận ra ngay lập tức, nhưng vẫn cố trấn tĩnh: "Tôi có cách của tôi."
"Thế nào? Đồng ý chứ? Tôi đảm bảo sẽ đối xử với cậu tốt hơn Trì Nghiễn Tây."
Úc Chấp ném khăn giấy vào thùng rác, xoay người lại, từng bước đến gần hắn.
Dừng chân. Giơ tay.
Anh hỏi: "Vừa dùng khăn giấy lau qua, cảm giác thế nào?"
Người kia nhìn bàn tay anh. Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, làn da không quá mịn màng nhưng rất trắng. Lòng bàn tay có những vết chai mỏng, khiến người ta tò mò chủ nhân của nó hằng ngày làm gì. Nhưng có một điều chắc chắn—
Bàn tay này đánh người nhất định rất đau.
"Đẹp lắm." Người nọ chân thành khen.
"Sai rồi." Úc Chấp rút tay về. "Tôi không thích mùi này, rẻ tiền quá."
Người kia vô thức hít một hơi, trong không khí có hương gỗ, đồng thời cũng là mùi tin tức tố của hắn.
Chưa kịp phản ứng thì Beta kia đã biến mất khỏi tầm mắt.
Mãi đến ba giờ sáng, buổi tiệc mới tàn.
Trì Nghiễn Tây say khướt, suốt dọc đường lẩm bẩm: "Úc Chấp, nhìn tôi đây! Một cú đấm tay trái của tôi…"
Nói xong, hắn ngả người lên ghế, vung tay múa chân như thể đang thi triển quyền cước.
Lão Tống ngượng ngùng cười với Úc Chấp, nhưng anh chỉ bấm nút nâng vách ngăn xe lên.
Đối với những thứ bẩn mắt, cứ không nhìn là xong.
Cao Hãn dìu Trì Nghiễn Tây vào biệt thự. Hắn đã từ đấm tay trái chuyển sang đá xoay người, chỉ có điều người bị đá chính là Cao Hãn.
Úc Chấp rửa mặt, sau đó đi ra ban công hóng gió. Anh thích ngủ ngoài trời, nghe tiếng gió thổi, tiếng ve kêu, còn có hương thơm thoang thoảng trong không khí. Đế đô vào mùa hè, so với vùng châu thổ nóng bức thì đúng là mát mẻ hơn nhiều.
Nghỉ ngơi mười lăm phút, anh lướt qua một lần kế hoạch biểu diễn của mình, xác định không có sai sót rồi mới gọi điện cho Hồng tỷ.
Chuông đổ rất lâu mới có người bắt máy, nhưng trước khi anh kịp lên tiếng, một tiếng súng đã vang lên.