Lặng lẽ nhả chiếc ống hút trong miệng ra, hỏi: “Độ hảo cảm -50 nghĩa là gì?”
Hệ thống đáp lại lạnh lùng: “Đối với cô đã sinh sát ý, và sẵn sàng hành động.”
“...”
Quả nhiên là vậy.
Cô vốn nghĩ đây chỉ là ảo giác, nhưng hóa ra không phải...
Hệ thống tiếp tục nhắc nhở, giọng nói máy móc mà lạnh lùng: “Lưu ý: Không chỉ riêng Diệp Tri Hạ, mà vì một lý do nào đó, toàn bộ thành viên nhà họ Diệp đều có độ hảo cảm dưới -50. Hiện tại, người có hảo cảm cao nhất với cô chính là Diệp Tri Hạ.”
“Vì sự an toàn của bản thân, đề nghị ký chủ nhanh chóng gia tăng hảo cảm của họ.”
Diệp Phù Sơ: “...”
Toàn bộ đều có hảo cảm từ -50 trở xuống?
Vậy có nghĩa là, cả nhà họ Diệp đều muốn gϊếŧ cô sao?
Bị gia đình ruột thịt đuổi khỏi hào môn, còn bị gia đình nuôi dưỡng cố tình ép vào chỗ chết.
Mẹ nó... Mở màn đã là chế độ địa ngục thế này?
Thật đáng sợ.
Nghĩ đến đây, Diệp Phù Sơ lặng lẽ đẩy chiếc ống hút trở lại miệng mình, uống một ngụm trà sữa để bình tĩnh lại.
Cô khẽ run tay ôm ly trà sữa, nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười càng thêm yêu mị mà vô hại.
“Như vậy chẳng phải càng thú vị hơn sao?”
***
Ở bên kia, Diệp Tri Hạ đã bừng tỉnh khỏi trạng thái sững sờ khi nhìn nụ cười của Diệp Phù Sơ.
Không hiểu vì sao, người trước mắt này lại hoàn toàn không giống với hình ảnh Diệp Phù Sơ trong ký ức của cô ấy.
Hơn nữa, kể từ sau khi quay về nhà họ Dương, cô ta chẳng phải luôn tỏ thái độ chán ghét đối với nhà họ Diệp sao?
Cô ta nào có bao giờ nở nụ cười dịu dàng, ngoan ngoãn như thế này với cô ấy đâu?
Nụ cười của cô ta, từ trước đến nay, chỉ dành cho người nhà họ Dương.
Nhìn nụ cười rạng rỡ của Diệp Phù Sơ, ánh mắt Diệp Tri Hạ càng lúc càng tối sầm, sát khí tỏa ra nồng đậm. Đôi tay cô ấy siết chặt lại, suýt nữa móng tay đã đâm sâu vào da thịt.
Những gì xảy ra ở kiếp trước như một đoạn phim quay chậm, rõ ràng hiện lên trước mắt cô ấy...
Người trước mặt từng là cô em gái mà cô ấy cưng chiều nhất, nhưng giờ đây, cô ấy hận không thể tự tay bóp chết cô ta.
Từ nhỏ, vì là đứa em út trong gia đình, Diệp Phù Sơ luôn được cả nhà cưng chiều hết mực.
Nhưng còn cô ta thì sao?
Chỉ cần bố mẹ ruột vừa xuất hiện, cô ta liền vứt bỏ nhà họ Diệp mà chẳng mảy may lưu luyến.
Dù sau này bị nhà họ Dương ghét bỏ, đuổi đi, cô ta vẫn kiên quyết không quay về, cuối cùng còn khiến nhà họ Diệp tan cửa nát nhà.
Diệp Tri Hạ hận.
Trước đây cô ấy yêu thương Diệp Phù Sơ bao nhiêu, giờ đây cô ấy hận cô ta bấy nhiêu.
Thấy Diệp Tri Hạ đứng lại, ánh mắt chăm chú nhìn về một hướng, người bạn đứng cạnh là Đường Vãn tò mò nhìn theo.
Cô ấy nhìn thấy dưới tán ô bên ngoài tiệm trà sữa, một thiếu niên tóc ngắn, da trắng như sứ đang cầm một ly trà sữa, từ xa nhìn về phía họ.
“Woa! Cậu trai nhỏ xinh đẹp quá!”
Nhìn thấy Diệp Phù Sơ, Đường Vãn không kìm được mà thốt lên kinh ngạc.
Diệp Phù Sơ sở hữu một gương mặt phi giới tính, nhưng với cách ăn mặc hôm nay, cô dễ dàng bị nhầm lẫn là một cậu trai trẻ.
Lúc này, Diệp Phù Sơ bắt đầu chậm rãi bước về phía họ.
Khi cô bước ra khỏi tán ô, ánh nắng chiếu rọi khiến làn da trắng mịn của cô như phát sáng.
“Cậu ấy... cậu ấy đang lại gần!” Đường Vãn kích động, thậm chí còn có chút căng thẳng.
Dù là người đại diện đã làm việc lâu năm trong giới giải trí, gặp qua không biết bao nhiêu nam thần điển trai, nhưng khi đứng trước Diệp Phù Sơ, Đường Vãn cảm giác như mình bị vẻ đẹp của cô giáng một đòn chí mạng.
Chưa từng thấy ai đẹp như vậy.