Sau Khi Bị Đọc Tâm, Thiếu Gia Thật Cứu Giới Hồn Sủng Bằng Cách Ăn Dưa

Chương 20: Thẻ thân phận

Tất cả thẻ thân phận đều được xử lý tại phòng đăng ký. Huyền Nhất trưởng lão phụ trách kiểm tra, Huyền Nhị trưởng lão phụ trách đăng ký, Huyền Tam trưởng lão phụ trách chụp ảnh, Huyền Tứ trưởng lão phụ trách làm thẻ, còn Huyền Ngũ trưởng lão phụ trách rà soát và bổ sung những thiếu sót.

Về phần Viện trưởng, ông chỉ ngồi uống trà, quan sát người khác làm việc.

Thẻ thân phận giống như chứng minh nhân dân ở Địa Cầu. Mặt trước, bên trái cần dán một ảnh chân dung lớn của học sinh, bên phải ghi thông tin cá nhân bao gồm họ tên, ngày tháng năm sinh, thuộc tính thể chất, thời gian nhập học và các hồn sủng đã ký kết khế ước.

Mặt sau là hình ảnh của hồ Rùa Trường Thọ trong học viện, bên trên còn khắc nổi tên học viện và đồ đằng Huyền Vũ.

Thẻ thân phận của hồn sủng cũng tương tự, chỉ là nhiều ảnh hơn, gồm ảnh chân dung lớn, ảnh toàn thân mặt trước, mặt sau, bên trái và bên phải.

Việc chụp ảnh của Tư Nhĩ diễn ra vô cùng đơn giản, chỉ cần một giây là xong.

Dù sao những bức ảnh này cậu đã chụp rất nhiều khi đi học trước đây, yêu cầu cũng tương tự, chẳng hạn không được để tóc che lông mày, tai; không được trang điểm; không được mặc trang phục kỳ quái, v.v.

Với gương mặt xuất chúng của mình, cậu hoàn toàn không lo sợ bất kỳ yêu cầu nào.

Qua Qua cũng không ngại, dù sao khi không chiến đấu, nó là một chú thỏ trắng nhỏ vô cùng đáng yêu, chụp thế nào cũng đều dễ thương.

Thúy Thúy thì càng chẳng cần lo lắng, ngoại trừ ảnh chân dung lớn, bốn bức ảnh khác của nó đều giống hệt nhau, đến mức Huyền Tứ trưởng lão còn phân vân liệu có nên dán hết tất cả các ảnh đó lên không.

Còn về phần Bôn Bôn…

Nó không ngại chụp ảnh, nhưng Huyền Tam trưởng lão – người phụ trách chụp ảnh cho nó – thì lại rất khổ sở.

Bởi vì Bôn Bôn có thẩm mỹ của riêng mình!

Khi chụp ảnh chân dung lớn, nó nhất quyết muốn có một bức ảnh nghiêng đầu và nháy mắt.

Dễ thương thì đúng là dễ thương, nhưng điều này không phù hợp với yêu cầu ảnh chân dung trên thẻ thân phận!

Huyền Tam trưởng lão hướng dẫn hết lần này đến lần khác, lần nào nó cũng hiểu, nhưng cuối cùng vẫn cứ nghiêng đầu, khiến trưởng lão tức đến mức chỉ muốn vặn đầu nó.

“Tư Nhĩ tiểu hữu, chỗ ta vẫn còn những hồn sủng cưỡi khác chạy nhanh hơn, thông minh và biết nghe lời hơn. Hay là gϊếŧ con này đi rồi đổi một con khác nhé?”

“Không cần, không cần.” Tư Nhĩ vội vàng xua tay.

[Đây là tọa kỵ mà ta đã chạy đua chọn ra, nếu giờ gϊếŧ nó, chẳng phải công sức trước kia của ta thành vô ích sao?]

[Phải biết rằng, lúc đó ta đã dốc hết sức mình, đến cả sức bú sữa mẹ cũng không chừa lại!]

[Công sức đã bỏ ra thì không thể lãng phí, nếu không ta sẽ thiệt thòi lắm!]

“Huyền Tam trưởng lão, nó chỉ muốn có một bức ảnh nghiêng đầu nháy mắt, trưởng lão giúp nó chụp xong là nó sẽ ngoan ngoãn ngay thôi.”

“Nếu nó vẫn không nghe lời, ta sẽ nhổ hết lông trên đầu nó, biến nó thành một con chim hói!”

Huyền Tam trưởng lão: “…”

Nó trở thành chim hói thì có lợi gì cho ông? Chỉ làm chướng mắt ông mà thôi.

Thôi được rồi, Huyền Tam trưởng lão tự nhủ mình là người rộng lượng, đành nhẫn nhịn chụp cho Bôn Bôn một bức ảnh chân dung nghiêng đầu nháy mắt dễ thương. Quả nhiên, sau khi thỏa mãn, Bôn Bôn không còn quậy nữa, các ảnh tiếp theo chỉ mất một giây là xong.

Nhìn cảnh này, Huyền Tam trưởng lão không khỏi cảm thấy ngứa tay. Thật đáng tiếc, Tư Nhĩ tiểu hữu lại thích một con đà điểu cứng đầu như vậy.

Nếu Tư Nhĩ không thích, ông đã lập tức gϊếŧ con đà điểu này và đổi cho cậu một tọa kỵ đẹp hơn.

Ông cảm thấy con Bích Lan Quy vừa được đưa về từ Bách Thú Viên rất tốt, toàn thân màu xanh biếc như ngọc, trong suốt và đẹp đẽ, lại còn sống được cả dưới nước lẫn trên cạn.

Tuy chạy chậm hơn một chút, nhưng lưng nó rộng rãi hơn con đà điểu này rất nhiều, hoàn toàn có thể để Tư Nhĩ nằm nghỉ thoải mái.

Dù đuôi lông đỏ rực của Đà Điểu Phong Diễm khá đẹp, nhưng đầu, cổ và chân của nó lại mảnh mai quá mức, trong khi thân hình thì giống như quả tạ sắt, nhìn thế nào cũng không cân đối.

Là người yêu thích các loại bò sát, Huyền Tam trưởng lão thực sự không thể nào cảm nhận được vẻ đẹp của Đà Điểu Phong Diễm. Chụp xong ảnh, ông liền quay đi, lấy con rùa cưng của mình ra để thưởng thức, không thèm nhìn Bôn Bôn thêm lần nào nữa.

Huyền Tứ trưởng lão làm thẻ với tốc độ rất nhanh, chẳng mấy chốc, Tư Nhĩ đã nhận được bốn tấm thẻ thân phận.

Thẻ thân phận của hồn sủng chủ yếu ghi danh xưng, biệt danh, ngày tháng năm sinh và Hồn sủng sư chủ nhân của chúng.

Tên khoa học của ba hồn sủng được ghi lần lượt là Thỏ Ăn Dưa Lực Đại, Nấm Xanh Trị Liệu, và Đà Điểu Phong Diễm.

Sau tên Thỏ Ăn Dưa Lực Đại còn ghi thêm một dòng: Giống lai giữa Thỏ Quái Lực và Thỏ Ăn Dưa.

Tư Nhĩ cúi đầu nhìn, không nhịn được bật cười.

[Huyền Tứ trưởng lão đúng là chu đáo, biết ta không thích phô trương, còn giúp chúng đăng ký thông tin giả.]

[Hơn nữa, mấy cái tên vớ vẩn ta đặt cũng được sử dụng, thật khiến người khác phải xấu hổ.]

[Chỉ là dòng ghi giống lai này thì qua loa quá nhỉ? Tuy Thỏ Ăn Dưa cũng ăn dưa, nhưng nó thuộc loại gì cũng ăn được, từ trái cây đến rau củ, lại còn rất thích bắt chước tiếng kêu “quạc quạc” của ếch xanh.]

[Thỏ Ăn Dưa giỏi tấn công bằng sóng âm, mà Qua Qua nhà ta thì đâu có kỹ năng đó.]

Huyền Tứ trưởng lão nghe được nội tâm của Tư Nhĩ, chỉ biết bĩu môi, thầm nghĩ: Lão phu còn có thể làm gì đây? Ngoài con thỏ trong tay ngươi, thiên hạ này có con nào chỉ ăn dưa nữa đâu chứ!

Sau khi nhận được thẻ thân phận, Tư Nhĩ theo chỉ dẫn của Huyền Ngũ trưởng lão, dẫn ba hồn sủng đi ra khỏi cửa lớn màu vàng kim của phòng đăng ký.

Phía sau cánh cửa ấy, một nữ đạo sư thanh nhã xinh đẹp đứng đợi. Thấy Tư Nhĩ, nàng nở một nụ cười dịu dàng.

“Ngươi chính là Tư Nhĩ tiểu hữu? Ta tên Lâu Nhã, cứ gọi ta là Lâu Nhã đạo sư.”

“Hôm nay ta chịu trách nhiệm dẫn các học sinh ưu tú đến khu ký túc xá đặc cấp để làm thủ tục nhập ở. Một lát nữa chờ Ngự Bắc Huyền tiểu hữu ra đây, chúng ta sẽ cùng đi.”

Tư Nhĩ hiếu kỳ hỏi: “Ký túc xá đặc cấp, chỉ có ta và Ngự Bắc Huyền đồng học cùng ở thôi sao?”

Lâu Nhã đạo sư gật đầu mỉm cười: “Trong số tân sinh chỉ có hai người các ngươi được ở đó.”

“Khu ký túc xá đặc cấp chỉ có một vài tiểu viện. Muốn vào ở, hoặc là thiên phú phải vô cùng xuất sắc, hoặc thực lực phải cực kỳ cường đại.”

“Nơi đó hiện tại chỉ có hai vị lão sinh, đều là học sinh của khóa trước. Cả hai đều chưa đầy hai mươi tuổi đã trở thành Hồn Chủ, quả là những thiên tài hiếm có.”

Tuy Tư Nhĩ và Ngự Bắc Huyền cũng là Hồn Chủ, lại còn trẻ tuổi hơn, nhưng thiên phú của hai người này vốn đã thuộc hàng biếи ŧɦái, không thể so sánh với người thường được.

Sau khi trò chuyện với Lâu Nhã đạo sư vài câu, Tư Nhĩ lại tò mò về tình hình hồn sủng của Ngự Bắc Huyền.

[Qua Qua, ngươi có thể xem bảng thông tin của những hồn sủng mà Ngự Bắc Huyền mang theo không?]

[Không vấn đề gì, chúng ta cùng xem nhé.]

Qua Qua duỗi một móng vuốt ra, nhẹ nhàng chạm vào mi tâm của Tư Nhĩ. Ngay lập tức, trong đầu Tư Nhĩ hiện lên hình ảnh Ngự Bắc Huyền dẫn hồn sủng đi kiểm tra.

Hồn sủng được kiểm tra đầu tiên là con sói đen, bảng thông tin như sau:

Danh xưng: Phệ Dạ Thiên Lang

Thuộc tính: Ám hệ & Hỏa hệ

Phẩm chất: Cực phẩm đỉnh cấp

Đẳng cấp: Chín sao cấp ba

Tuổi: 14 năm

Thực đơn: Tất cả vật chất hắc ám, huyết nhục của sát thú

Kỹ năng tấn công: Hắc Diễm, Liệt Diễm Chi Vĩ, Liệt Diễm Chi Trảo

Kỹ năng cơ bản: Tiềm Hành Bóng Đêm

Kỹ năng lĩnh vực: Vô Tận Chi Dạ (Mọi tà ác đều sẽ hòa vào màn đêm, trở thành dưỡng chất cho lĩnh vực, khiến nó ngày càng cường đại)

Kỹ năng khống chế: Trời Tối Tăm (Có thể khóa định một hoặc nhiều mục tiêu, khiến chúng mất đi ngũ giác trong nửa giờ, như rơi vào vực sâu tăm tối)

[Chà, bảng thông tin của Ngự Bắc Lang quả thật nhìn rất mạnh mẽ và đáng sợ, bình thường hoàn toàn không nhận ra nha.]

[Tuy ngoại hình không giống, nhưng ánh mắt thường ngày của nó thực sự rất giống Husky.]

[Quả nhiên sói không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.]