Đỗ Quốc Cường với giọng điệu sâu lắng, nói: " Ta chỉ có mỗi một đứa con gái, ta cũng không muốn con xảy ra chuyện. Hiện tại xã hội không còn yên ổn như trước, không ai có thể hiểu rõ long người, làm gì cũng phải để lại đường lui, cẩn thận một chút cũng không có hại gì. Chúng ta chỉ có một mình con, nếu con có chuyện gì, chúng ta chẳng biết sống sao nữa. "
Đỗ Quyên bị lời nói của cha làm cho sợ hãi, nhưng thật ra cũng im lặng lại.
Cô cắn môi, hồi phục lại tâm trạng, nói: " Cha, người yên tâm, con sẽ cẩn thận. "
Đỗ Quốc Cường ý vị thâm trường nói: " Con gái à, đồn công an Thập Đào Nhai là đồn công an lớn nhất ở thành phố Giang Hoa, trạm xe lửa và bế xe đều nằm trong khu vực của chúng ta, người nào mà không thấy chứ? Mấy người ở trong đồn chúng ta, mỗi người đều là lão làng cả rồi. Con đừng nghĩ là ai cũng thoải mái, con tuổi còn nhỏ, làm việc gì cũng phải cẩn thận đấy! "
Dừng một chút, ông cũng có chút hối hận, nói: " Nếu như biết con sẽ gặp phải chuyện kỳ lạ như thế này, ta sẽ không để con tiếp nhận công việc rồi, con thử nghĩ xem nếu bị người ta phát hiện ra sơ hở thì phải làm sao? "
Trong long ông chính là có chút không yên tâm về con gái nhà mình.
Lúc này Đỗ Quyên cũng không quá mức xúc động, cô làm nũng nói: " Con đi làm cũng có thể làm tốt mà, cha đừng lo lắng nữa! Cha yên tâm, con nhất định sẽ không để cho hai người lo lắng, thật đấy, cha tin con! "
Đỗ Quốc Cường mắt trợn tắng, nói: " Con như thế này làm sao để ta tin được. "
Đỗ Quyên: " Tin tưởng con tin tưởng con tin tưởng con~~~ "
Giống như đang niệm chú.
Đỗ Quốc Cường hít sâu một hơi, nói: " Chuyện này, đi ra ngoài cũng không thể lộ ra một chút nào. "
Đỗ Quyên nhanh chóng cố sức gật đầu, cô mặc dù mới 18, nhưng cũng không phải là một kẻ ngu. Chuyện lớn như vậy, cô nào dám nói? Nói ra để người khác biết thì chắc chắn sẽ đem cô cắt thành từng miếng rồi. Lúc này Đỗ Quyên cũng biết sợ.
Cô hết sức nghiêm túc: " Con đi ra ngoài tuyệt đối sẽ không biểu hiện ra một chút nào. "
Đỗ Quốc Cường hít sâu một hơi, nói: " Cái màn hình của con, con xem thử có chỗ nào có thể tắt đi không. "
Nếu không cái màn hình lớn này cứ hiện ở phía trước, mà con gái lại có hành động lạ, chắc chắn sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Đỗ Quyên tỉ mỉ tìm kiếm, nói: " Ở góc trên bên phải có một nút ẩn, nhưng mà, nếu con ấn vào đó rồi sau này muốn dung lại thì làm sao? "
Rốt cuộc là tuổi còn trẻ, tiếp thu những điều mới mẻ quả thật rất nhanh.
Không hổ là người xuyên không đời thứ 2.
Đỗ Quốc Cường: " Thử một lần đi, con tắt đi trước, đọc tên hệ thống xem nó có hiện ra không. Nếu như không hiện ra thì thử làm cách khác."
Đỗ Quyên gật đầu: " Được. "
" Không được thì chúng ta tạm thời coi như nó không tồn tại, dù sao cũng không thể để nó cứ đứng trước mặt con mãi được. "
Đỗ Quyên chìa tay, ấn vào nút " Ẩn ", quả nhiên, màn hình trước mặt cô biến mất ngay lập tức.
Đỗ Quyên cảm thấy nhịp tim nhanh hơn một chút, cô hít sâu rồi thở ra, nhẹ giọng thử nói: " Thiên giáng chính nghĩa? "
Rầm!
Màn hình hệ thống lại xuất hiện lần nữa.
Quả nhiên, chỉ cần kêu tên là được.
Đỗ Quyên giương mắt, hang hái bừng bừng nói: " Lại xuất hiện, con gọi nó, nó sẽ xuất hiện. "
Đỗ Quốc Cường gật đầu, nói: " Con lại ấn vào nút " Ẩn " đi. "
Đỗ Quyên lập tức nghe theo, Đỗ Quốc Cường nói: " Thiên giáng chính nghĩa. "
Lập tức nhìn về phía Đỗ Quyên. Đỗ Quyên lắc đầu, nói: " Không có. "
Đỗ Quốc Cường nhìn Đỗ Quyên vẽ lại hình dáng của hệ thống, ánh mắt rơi vào dòng chữ " Chủ nhân Đỗ Quyên ( đã liên kết ) ", rồi nói: " Chắc hẳn đây là ý chỉ có mỗi con mới có thể kích hoạt được nó. "
Đỗ Quyên nuốt xuống một chút nước bọt.
" Ba? "
Đỗ Quốc Cường lúc này vẫn có thể giữ bình tĩnh, ông nói: " Đừng sợ, ta nghĩ đây cũng không phải là chuyện xấu, khá tốt đấy chứ. Dù cái này đến từ đâu đi nữa, chúng ta cho dù có nghĩ nát óc cũng không thể hiểu được. Nếu không hiểu, chi bằng cứ chấp nhận nó. Dù sao thì nó cũng không hại người. "
Đỗ Quyên kéo căng khóe miệng gật đầu.
Cả hai cha con tiếp tục nhìn nhau chằm chằm.
Đỗ Quốc Cường lại suy nghĩ một chút, nói: " Ta thấy, không giống như ma quái gì đó, mà lại giống như công nghệ tương lai. Dù bất kể là cái gì đi nữa, chỉ cần không hại người lại còn có thể trợ cấp sinh hoạt, chẳng phải rất tốt sao? Con nói có đúng không? "
Đỗ Quyên lần thứ hai gật đầu.
" Dựa theo con nói, cái này cũng không có gì có thể giao tiếp trò chuyện, mà chỉ khi làm việc tốt mới nhắc nhở, như vậy thật ra cũng tốt, gặp phải người xấu hay chuyện lớn cũng có thể cảnh báo. Không chỉ giúp ích cho công việc của con, còn cho cả đồng vàng nữa, cũng khá tốt đấy chứ. Chúng ta cứ thuận theo tự nhiên. Cũng không cần phải suy nghĩ quá nhiều, đừng để áp lực quá lớn, cứ coi như là một cách trợ cấp thu nhập. Dù sao cũng không thể đổi lấy thứ khác, ôi không đúng, cái này sao lại thù hận với gà đến vậy, sao toàn là gà thế nhỉ!"
Đỗ Quyên thì thẳng thắn nói: " Thịt gà ăn ngon mà. "
Trong giây lát, vẻ mặt Đỗ Quyên có chút quái dị.
Đỗ Quốc Cường: " Làm sao vậy? Có gì thay đổi à? "
Đỗ Quyên lắc đầu: " Không phải. "
Cô gãi đầu một cái, nói: " Khởi động hệ thống tốn mất 1 vạn đồng vàng, nếu không trừ cái này đi, có thể đổi được 10 vạn quả trứng, 10 vạn quả đấy! Trời ơi, nếu như nhà mình 4 người mỗi người một quả mỗi ngày, có thể ăn… ăn gần 70 năm luôn đấy!!! "
Đỗ Quyên kinh hãi rồi, đôi mắt như chuông đồng.
Đỗ Quốc Cường lắc đầu, châm biếm nói: " Nếu không trừ đi 1 vạn đồng vàng này, thì hệ thống của con cũng chẳng thể khởi động được. "
Đỗ Quyên nghĩ cũng thấy đúng, gật đầu tán thành, nói: " Cũng là vì con gặp phải người này làm chuyện xấu quá nhiều, nếu đổi lại người khác, con cũng sẽ không khởi động cái hệ thống này. Cho nên có nhân thì mới có quả. "
Nói đến đây, Đỗ Quyên đưa đôi tay nhỏ bé ra, cô mím môi, nói: " Ba, cái kia… Cái kia đó, chúng ta có thể đổi chút trứng gà thử xem không? "
Cô lắp bắp: " Nếu là giả thì sao? Thử xem đi mà. "
Đỗ Quốc Cường: " Đổi đi, con kiếm được thì đương nhiên có thể đổi. "
Đỗ Quyên: " Thật không? Con không tin! "
Mẹ cô chắc chắn không đồng ý cho cô tự quyết định,… Nhân lúc mẹ của cô còn chưa về, cô sẽ đổi điểm trước, Đỗ Quyên từ nhỏ đến lớn cũng không mấy khi quản lý tiền bạc, đây là khoản " tiền " lớn nhất mà cô có, ừ, phải nhanh chóng hành động!
" Vậy chúng ta đổi chút trứng gà nhé, 1 đồng vàng là có thể đổi được 10 quả, chúng ta đổi 100! "
Lần đầu tiêu tiền đã muốn chi tiêu thật lớn rồi!
Đỗ Quốc Cường: " Mùa hè thì không để được đâu. "
Đỗ Quyên không phục, nói: " Đương nhiên có thể, chúng ta mỗi người một quả mỗi ngày, không cần đến một tháng là có thể ăn hết rồi. "
Đỗ Quyên nhìn chằm chằm vào cha mình, Đỗ Quốc Cường: " Đổi đi, đổi đi. "
Đỗ Quyên tinh nghịch nhìn cha mình, nhỏ giọng: " Là cha đồng ý đấy nhé~ "
Đỗ Quốc Cường: " Đúng, ta đồng ý. "
Đỗ Quyên trong nháy mắt vui mừng, cô lấy hết can đảm, vươn tay nhỏ bé ra, dung lực chỉ một cái vào không khí, rồi bất ngờ nói: " Nhắc nhở con chuẩn bị đồ đựng. "
Đỗ Quốc Cường ngay lập tức tìm một cái rổ, để lên bàn, Đỗ Quyên ánh mắt sang lên, nói: " Quả nhiên có thể trực tiếp tang số lượng. "
Cô ấn vào "10", rồi ấn " Xác nhận ", chỉ thấy những quả trứng gà ào ào rơi xuống, 100 quả trứng, cảnh tượng vô cùng ấn tượng, từng quả trứng rơi thẳng vào rổ, Đỗ Quyên: " ! ! ! "
Đỗ Quốc Cường nhìn con gái mình như vậy, không nhịn được mà ngâm nga hát: " Đôi mắt tròn xoe như chuông đồng, lóe lên sự lanh lợi như tia chớp… "