Bậc Thầy Y Học KungFu

Chương 23: Thời Khắc Sinh Tử

Hợp đồng...

Sắc mặt của chủ quán lại trở nên khó coi, giờ ông ta làm gì có hợp đồng nào! Nhưng phải đưa tiền đi sao?

Không, chết cũng không đưa!

"Đưa tiền đây."

Lục Phong lại đưa tay về phía trước.

Sắc mặt của chủ quán lập tức thay đổi từ u ám sang cười nịnh, nói: "Tiểu Phong, chúng ta có gì từ từ nói, chuyện tiền bạc này để sau hãy nói, chúng ta trước..."

Nói sau cái gì!

Lục Phong liền nắm chặt lấy cổ tay của chủ quán, nội khí trên tay dồn lại, từ từ gia tăng lực, vẻ mặt lạnh lùng hỏi:

"Đưa hay không đưa?"

Chủ quán cảm thấy xương cổ tay mình sắp gãy, mồ hôi trên trán cũng lập tức tuôn ra, nhưng ông ta vẫn cắn răng chịu đựng, chết cũng không buông tay.

Thấy cảnh tượng này, ông lão lắc đầu ngán ngẩm, trên đời này luôn có người sẵn sàng liều mạng vì tiền, sao phải vậy! Bảo toàn mạng sống mới có tiền, mạng không còn thì tiền để làm gì!

Thấy sự uy nghiêm của Lục Phong, mắt Vương Ngữ Mộng ánh lên tia sáng.

Không buông tay?

Nụ cười trên khóe miệng của Lục Phong càng đậm hơn, nếu ông buông tay thì tôi làm sao tiếp tục chơi được!

Lực trên tay lại gia tăng, Lục Phong đã cảm nhận được xương cổ tay của chủ quán, anh tin chỉ cần mạnh tay, cổ tay của đối phương sẽ gãy ngay lập tức.

Còn không buông tay sao?

Nỗi đau khiến sắc mặt chủ quán đỏ bừng, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, chết cũng không buông tay, ông không tin không buông tay thì Lục Phong có thể gϊếŧ ông!

"Buông tay!"

Lục Phong hét lớn, khí thế mạnh mẽ bùng nổ, lực trên tay lại gia tăng, tiếng "rắc" của xương gãy truyền đến tai mọi người, sau đó là tiếng hét thảm thiết.

"A —— tay tôi!"

Chủ quán không còn giữ được tiền, ôm cổ tay đau đớn cúi người xuống.

Lục Phong nhanh tay chộp lấy tiền, không để ý đến chủ quán đang rêи ɾỉ đau đớn, đưa tiền cho ông lão.

"Số tiền này không phải của tôi, trả lại cho ông."

Bác sĩ Hứa đứng bên cạnh hoàn toàn bị dọa sợ, nhìn Lục Phong với ánh mắt kinh hoàng.

Nếu anh ta nắm lấy tay mình, thì...

Ông ta không dám nghĩ tiếp.

Quyết đoán!

Ông lão đánh giá cao Lục Phong hơn, chỉ những người quyết đoán mới có thể làm nên việc lớn, thanh niên này tương lai thật vô hạn!

Ông lão không khách sáo nữa, nhận lấy tiền từ Lục Phong, đưa cho Vương Ngữ Mộng, sau đó để lại thông tin liên lạc và địa chỉ của Lục Phong.

"Nếu có việc gì không giải quyết được có thể tìm tôi."

Ông lão nhìn chủ quán đang nằm đau đớn trên đất, ý tứ đưa danh thϊếp cho Lục Phong.