Các động tác của Lục Phong rất thành thục, khiến bốn người xung quanh có cảm giác như không phải anh đang chữa bệnh mà là đang thực hiện một buổi biểu diễn nghệ thuật, vừa hoa mỹ vừa đặc sắc.
“Lão gia gia, nếu ngài thấy nóng không chịu được thì nói với cháu, cháu sẽ gỡ những miếng gừng này xuống.”
Lục Phong cười nói với ông lão trên giường bệnh.
Ông lão cũng mỉm cười gật đầu.
Khi các miếng gừng được gỡ xuống, liệu trình xem như hoàn tất. Sau thêm hai hoặc ba liệu trình nữa, bệnh viêm ruột thừa cấp tính của ông lão sẽ được chữa khỏi hoàn toàn.
Lục Phong vui mừng nghĩ, hai ngày đã cứu được ba mạng người, cũng coi như là chút công đức nhỏ.
Trong lúc Lục Phong và ông lão đang trò chuyện vui vẻ, một chiếc xe thể thao màu đỏ bóng loáng đỗ lại trước cửa y quán. Từ trên xe bước xuống một mỹ nữ tuyệt sắc, thân hình nóng bỏng, mặc quần short và giày thể thao, áo ba lỗ bó sát màu đen.
Cô gái chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, áo ba lỗ bó sát làm nổi bật vòng một đầy đặn, quần short cũng gần như không che hết được vòng ba cong vυ't. Thân hình trước lồi sau cong, khiến người khác nảy sinh cảm giác muốn chinh phục. Đôi mắt sáng long lanh như một dòng suối lạnh, sâu thẳm và băng giá.
Khuôn mặt của cô toát lên vẻ lạnh lùng, ánh mắt mang đầy sự xa cách, khí chất toàn thân tỏa ra cảm giác từ chối người khác đến gần. Chân mày hơi nhíu lại, nét thanh lãnh pha chút lo lắng.
Vương Ngữ Mộng?
Lục Phong nhìn mỹ nữ trước mắt, trong đầu lập tức hiện lên một cái tên.
Cô gái bước vào cửa, ánh mắt đảo qua một lượt, khi nhìn thấy ông lão trên giường bệnh, ánh mắt cô lóe lên một tia hoảng loạn và lo lắng, nhưng đồng thời cũng có chút nhẹ nhõm.
“Ông nội, ông không sao chứ?”
Cô gái lập tức nhanh chân bước tới, lo lắng hỏi.
“Ha ha, Ngữ Mộng đến rồi. Ông nội bây giờ không sao nữa, cũng nhờ hai người tốt bụng này! Nếu không phải cậu ấy đưa ông đến đây và cậu thanh niên tên Lục Phong này chữa trị, giờ cháu có lẽ đã không còn thấy ông nữa rồi. Hãy cảm ơn họ!”
Ông lão cười, chỉ tay về phía Lục Phong và người trung niên, thần sắc không còn chút đau đớn nào như lúc bệnh tái phát.
“Cảm ơn hai người đã cứu ông nội tôi. Cảm ơn!”
Vương Ngữ Mộng đặc biệt liếc nhìn Lục Phong một cái, sau đó cúi người thật sâu để cảm tạ cả Lục Phong và người trung niên.
Lục Phong vừa định nói không cần khách sáo, ánh mắt vô tình nhìn xuống, vừa vặn thấy cảnh tượng khe ngực sâu không thấy đáy của Vương Ngữ Mộng khi cô cúi người. Anh lập tức ngây ra.