Trọng Sinh Thành Vị Hôn Phu Của Nam Phụ Hắc Hóa

Chương 15: Tu luyện

“Thế nào, nương nói sai chỗ nào sao? Con đã ấm ức đến mức muốn rời Quý gia để sống ở Khúc Lâm Thành, đủ thấy những người ở Quý gia đáng ghét đến mức nào!” Hàm Song nghiến răng nói.

Quý Hàn Uyên không thể tu luyện, thân thể lại yếu ớt. Nói rằng hắn sống ở Quý gia mà không bị ức hϊếp thì đúng là chuyện không thể. Hàm Song cũng hiểu rõ thực lực của mình không đủ để khiến người khác phải kiêng dè hay sợ hãi.

Chính vì vậy, những năm qua, nàng mới thường xuyên tặng quà cho gia chủ và nhị phòng, để ít nhất vẫn có người nể mặt mà không quá đáng ức hϊếp con của nàng. Nhưng bây giờ, nàng nhận ra mình đã sai. Ngay từ đầu, nàng không nên nhượng bộ những kẻ lòng dạ hiểm độc ấy. Nếu Uyên Nhi không luôn chịu ấm ức, làm sao con lại không muốn sống trong gia tộc?

Con mình thế nào, nàng là người hiểu rõ nhất. Bảo rằng Uyên Nhi muốn ở lại Khúc Lâm Thành chỉ vì gia thế nhà họ Khúc để lấy lòng họ, nàng không tin.

Quý Hàn Uyên không ngờ một câu nói của mình lại khiến nương thay đổi lớn đến vậy. Hắn cảm thấy dở khóc dở cười, nhưng cũng không thấy điều này có gì không tốt.

Chỉ cần nương đồng ý với hắn thì những việc khác đều dễ giải quyết.

Quý Hàn Uyên nở một nụ cười đầy vui mừng: “Nương, vậy là người đồng ý cho con ở Khúc Lâm Thành vài năm?”

“Không chỉ vài năm. Con muốn ở bao lâu thì cứ ở!” Hàm Song nói dứt khoát.

Dù thế nào đi nữa, nàng cũng sẽ không để con mình phải chịu ấm ức thêm lần nào nữa. Nếu Uyên Nhi muốn sống ở Khúc Lâm Thành, thì cứ để con sống ở đó.

Nhưng mà...

“Uyên Nhi, con thật sự không phản đối hôn sự này sao?”

Quý Hàn Uyên gật đầu: “Đương nhiên rồi. Nhà họ Khúc đã quyết định, chúng ta làm sao phản đối được? Hơn nữa, Khúc gia cũng không tệ. Con là con rể tương lai của gia chủ nhà họ Khúc, dù chỉ là con vợ lẽ, người của Khúc gia cũng không dám để con xảy ra chuyện ở Khúc Lâm Thành. Như vậy nương và Hàn Vũ có thể yên tâm tu luyện, không cần lo mấy chuyện lặt vặt nữa.”

Thực ra, trước khi lấy được thứ trong tay Khúc Ninh, người nhà họ Khúc sẽ không dám làm hại hắn.

Quý gia đã không tốt, nhưng Khúc gia lại càng là nơi nguy hiểm. Nghĩ đến kiếp trước, khi gia chủ nhà họ Khúc ép hắn làm những chuyện đáng sợ với Khúc Ninh, Quý Hàn Uyên không khỏi có ý nghĩ muốn hủy diệt cả Khúc gia.

Đáng tiếc, hiện tại hắn không có đủ sức mạnh.

Nhưng dù thế nào, đời trước hắn không muốn làm tổn thương Khúc Ninh, đời này lại càng không. Vấn đề là làm sao đối phó với gia chủ nhà họ Khúc và giữ được thứ trong tay Khúc Ninh. Chuyện này cần được suy tính kỹ càng.

Hàm Song vẫn hơi lo lắng. Khúc Lâm Thành là một thành trì nhị tinh, chưa chắc đã tốt hơn Quý gia. Hơn nữa, Uyên Nhi tuy đã đính hôn với Khúc Ninh, nhưng cũng không có lý do gì để luôn ở lại Khúc Lâm Thành. Người ta có thể nghĩ rằng họ đang vội vã bám lấy nhà họ Khúc.

Nàng nói ra suy nghĩ này với Quý Hàn Uyên. Từ nhỏ, con trai đã rất có chính kiến, nàng cũng muốn nghe thử ý kiến của hắn.

Quý Hàn Uyên cười: “Nương không cần lo. Đến lúc đó, chúng ta thuê một căn nhà cách xa Khúc gia để ở là được. Con mới chỉ nghĩ đến chuyện này, còn chưa quyết định. Đợi đến Khúc Lâm Thành rồi tính cũng không muộn.”

Hắn biết gia chủ nhà họ Khúc sẽ sắp xếp chỗ ở cho mình, kiếp trước chẳng phải cũng như vậy sao? Lần này, hắn muốn nương và Hàn Vũ ở trong tầm mắt của mình.

Hàm Song suy nghĩ, thấy lời hắn có lý nên không nói thêm, quyết định đợi đến Khúc Lâm Thành rồi xem tình hình.

Sau một chén trà nhỏ, Hàm Liễu dẫn người đến sân để thu mua yêu thú.

Hàm Song xử lý rất nhanh, chưa đầy nửa canh giờ đã làm xong. Thứ nào cần cho, thứ nào đáng giá, nàng đều rõ ràng. Người thu mua yêu thú quen biết với nàng từ lâu nên không lừa gạt, nhanh chóng thanh toán linh châu rồi rời đi.

Lúc này, mặt trời đã ngả về phía tây.

Quý Hàn Uyên tính toán lại. Từ lúc ra khỏi nhà đến khi trở về chỉ mất chưa đến hai canh giờ, vậy mà hắn cảm thấy mệt mỏi như đã chạy cả ngày. Đôi mắt cũng có phần không mở ra nổi.

Hắn không ép mình nữa, bảo Quý Hàn Vũ kể trước cho nương về “giấc mộng tiên nhân” của hắn. Những chuyện khác để khi hắn tỉnh lại rồi nói tiếp.

Hàm Song nghe Quý Hàn Vũ kể rằng Quý Hàn Uyên mơ thấy tiên nhân chỉ dạy công pháp tu luyện, ban đầu vừa vui mừng vừa lo sợ đó chỉ là một niềm vui hão huyền. Chỉ đến khi Quý Hàn Vũ lấy ra tri thức về bùa chú mà Quý Hàn Uyên viết, nàng mới dần tin tưởng, tâm trạng mãi không thể bình tĩnh lại.

Quý Hàn Uyên đã đoán sai một điều: đúng là Hàm Song thích nghiên cứu bùa chú, nhưng mục đích là để đảm bảo an toàn cho con cái. Bây giờ biết được đứa con trai cả luôn không thể tu luyện của mình rốt cuộc đã có cơ hội, nàng còn tâm trí đâu mà nghiên cứu bùa chú nữa?

Hàm Song đứng ngồi không yên, muốn đến hỏi Quý Hàn Uyên cho rõ ràng, nhưng lại sợ làm phiền con nghỉ ngơi, đành cố gắng tự ép mình vẽ bùa để trấn an tâm trạng.

Có lẽ thực sự mệt mỏi, Quý Hàn Uyên ngủ rất sâu và ngon giấc. Đến khi tỉnh dậy, trời đã tối.

Hắn kéo cửa bước ra ngoài, liền thấy nương và em trai đang ngồi ở hành lang trước cửa. Vừa thấy hắn, hai người lập tức đứng dậy, ánh mắt bộc lộ vẻ lo lắng xen lẫn thấp thỏm.

Hiểu rõ tâm trạng của họ, Quý Hàn Uyên tựa vào khung cửa, mỉm cười: “Nương, Hàn Vũ, vào đi.”

Hàm Song đang định đi vào, bỗng nhớ ra Quý Hàn Uyên vẫn chưa ăn gì. Nàng vội vã quay lại phòng bếp, chẳng mấy chốc đã cùng Hàm Liễu, một người mang nước, một người mang cơm, trở lại sân.

Quý Hàn Uyên hơi bất đắc dĩ nhưng lại thích cảm giác được quan tâm như vậy.

Sau khi rửa mặt và ăn cơm xong, chờ Hàm Liễu dọn đồ đi, hắn mới bắt đầu nói về công pháp Thiên Diễm Công. Công pháp này hắn đã thuộc nằm lòng từ lâu, dù trải qua cả ngàn năm vẫn không quên, tất nhiên cũng không có bất kỳ sai sót nào.

Hàm Song vốn là một Linh Sư, tuy công pháp tu luyện không được cao minh nhưng vì muốn tăng cường thực lực, nàng đã tranh thủ thời gian đọc hết các điển tịch trong thư thất của gia tộc mà mình được phép tiếp cận. Chỉ vừa nghe qua, nàng đã nhận ra đây là một công pháp rất tốt.

Chờ Quý Hàn Uyên thử tu luyện nội công, thật sự dẫn được một tia nội lực mỏng manh tích tụ ở đan điền mà cơ thể không có bất kỳ dấu hiệu bất thường nào, nàng cuối cùng cũng yên lòng.

“Ta đã nói rồi, Uyên Nhi có mệnh tốt, sao có thể cả đời không thể tu luyện được? Đây, cơ duyên tự mình tìm đến rồi còn gì!” Hàm Song vui mừng nói, nhưng giọng lại nghẹn ngào.

Nàng đã chờ ngày này từ rất lâu rồi.

Quý Hàn Uyên dùng công pháp giải tán nội lực trong đan điền, tránh bị phát hiện trước khi rời khỏi Quý gia. Sau khi trấn an nương một hồi, chờ nàng bình tĩnh lại, hắn mới nói:

“Nương, Hàn Vũ, ta còn có công pháp phù hợp với hai người, tốt hơn mấy thứ mà Quý gia đưa cho chúng ta gấp mười lần, thậm chí gấp trăm lần. Ta sẽ đưa công pháp cho hai người, để cả hai thay đổi công pháp tu luyện.”

Hàm Song và Quý Hàn Vũ đều sững sờ, nhưng rất nhanh sau đó liền vui mừng.

“Ca, bây giờ có thể dạy được chưa?” Ánh mắt Quý Hàn Vũ sáng lên, khuôn mặt nhỏ tràn đầy mong đợi.

Quý Hàn Uyên còn chưa kịp trả lời, Hàm Song đã gõ nhẹ vào đầu cậu bé:

“Nghĩ gì thế? Ca con chẳng phải nói người Quý gia không có ý tốt sao? Nếu chúng ta đổi công pháp bây giờ, không chừng sẽ bị phát hiện. Mọi chuyện cứ đợi rời khỏi Quý gia rồi tính!”

Đến lúc này, nàng đã hiểu rõ ý đồ của đứa con trai lớn.

Người Quý gia, chỉ vì khi Uyên Nhi mới sinh ra có một điềm lành hiện ra, đã dám cho một đứa trẻ sơ sinh uống Đổ Linh Đan. Còn có điều gì mà bọn họ không dám làm chứ?

Nếu để những người đó biết cơ duyên của Uyên Nhi, chưa biết chừng tính mạng của con cũng khó mà giữ được.

Gia đình họ cần phải giấu tài, âm thầm tăng cường thực lực. Đến khi đủ sức đối phó với toàn bộ Quý gia, họ sẽ quay lại tính sổ!

Nghe vậy, Quý Hàn Vũ mới hiểu ra. Cậu bé thở dài như một ông cụ non: “Được thôi.”

Quý Hàn Uyên và nương nhìn nhau, cả hai đều không nhịn được mà bật cười.

“Đúng rồi, Hàn Vũ, mang số nguyên thạch và ngọc thạch mà ta mua ban ngày ra đây.” Quý Hàn Uyên chợt nhớ tới bảo vật mà mình đã tìm được hôm nay.