“Thiếu chủ, xem như làm thêm ca đêm.”
“Ta hiểu, thêm tiền.”
“... Đây không phải vấn đề có thể giải quyết bằng cách thêm tiền.”
Trong khu rừng đào yên tĩnh, hai bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện.
Giữa đường, một bóng đen dừng lại, bóng còn lại cũng lập tức dừng theo.
“Một trăm linh thạch thượng phẩm đủ chứ?”
Đông Phương Diệu Linh ẩn mình sau một gốc cây đào, nói nhỏ với người sau lưng mình
Dưới ánh trăng, hai tu sĩ mặc bạch y, tay cầm kiếm tuần tra, xuất hiện ở phía trước.
“Thiếu chủ, ta nói rồi, chuyện này không phải thêm tiền là giải quyết được.”
Lăng Khi Nguyệt cũng nhìn thấy hai tu sĩ tuần tra kia. Cô lập tức nấp sau Đông Phương Diệu Linh, cả người nép sát thân cây đào.
“Vậy 150 linh thạch thượng phẩm.”
Đông Phương Diệu Linh không nói nhiều, ném cho Lăng Khi Nguyệt một chiếc nhẫn trữ vật.
Lăng Khi Nguyệt nhận lấy, ngừng lại một chút, rồi vẫn im lặng đeo chiếc nhẫn lên tay.
“Thiếu chủ, đây là lần cuối.”
Lăng Khi Nguyệt nhắc nhở Đông Phương Diệu Linh.
Đông Phương Diệu Linh chăm chú nhìn hai tu sĩ tuần tra phía trước. Nghe vậy, nàng khẽ mỉm cười, gật đầu hờ hững: “Được rồi, không có lần sau.”
Nhưng trong lòng lại thầm bổ sung: Sẽ có lần sau nữa.
Hai tu sĩ tuần tra đi qua khu vực một lúc, sau đó chuyển sang nơi khác.
Đông Phương Diệu Linh không bỏ lỡ cơ hội, nhanh chóng di chuyển đến gốc cây đào tiếp theo.
Lăng Khi Nguyệt theo sát, không để khoảng cách bị kéo dài.
Cả hai cẩn thận tiến sâu vào rừng đào. Đến giữa đêm, cuối cùng họ cũng tới trước một cửa động hình tròn.
Cửa động đen sâu thẳm, không nhìn thấy đáy.
Đông Phương Diệu Linh quay đầu, liếc mắt với Lăng Khi Nguyệt.
Hai người nắm tay nhau, đồng thời bước vào trong động.
Chỉ trong chớp mắt, trời đất xoay chuyển. Đông Phương Diệu Linh nhanh tay niệm chú, tạo ra một vòng bảo vệ bằng ánh sáng vàng để che chở hai người, tránh khỏi sự dò xét của cấm chế trong động. Cả hai đã thành công tiến vào Nam Cảnh Đệ Lục Cốc.
Nam Cảnh Đệ Lục Cốc chính là nơi diễn ra bí cảnh thử thách Quần Anh lần này. Đây cũng là địa điểm mà khi còn nhỏ, mỗi lần theo gia đình đến Tương Lý gia, Đông Phương Diệu Linh thường lén dẫn Lăng Khi Nguyệt đến chơi.
“Thiếu chủ, rốt cuộc ngươi muốn làm gì đây?”
Lăng Khi Nguyệt vừa bước theo Đông Phương Diệu Linh vài bước đã thở hổn hển, mệt mỏi không chịu nổi.
Đông Phương Diệu Linh biết rõ Lăng Khi Nguyệt vốn lười nhác, không thích vận động nhiều. Vì vậy, nàng tạo một trận pháp nhỏ tại cửa động để ẩn thân, rồi dặn dò:
“Ngươi ở lại đây, trông chừng cửa động giúp ta. Nếu có ai vào, cứ làm theo "luật cũ".”
“Luật cũ” là cách hai người gọi một thuật pháp đặc biệt mà Lăng Khi Nguyệt đã sử dụng cho Đông Phương Diệu Linh—“Nhất Thể Song Sinh.”
Thuật pháp này khiến cả hai không chỉ cảm nhận được mọi thứ của nhau mà còn liên kết sinh mạng. Về sau, Lăng Khi Nguyệt lại rảnh rỗi sáng chế thêm một phương pháp để cả hai giao tiếp thông qua tâm linh, thường dùng khi cần phối hợp thực hiện công việc. Cụm từ “luật cũ” dần trở thành cách nói tắt cho phương pháp này.
“Biết rồi.”
Lăng Khi Nguyệt ngồi xuống, dựa lưng vào vách đá bên trong trận pháp, vẫy tay như tiễn Đông Phương Diệu Linh đi.
“Đi nhanh rồi về, đừng khiến ta phải chịu khổ vì ngươi.”
Đông Phương Diệu Linh không nói thêm lời nào, nhanh chóng biến mất vào bóng tối. Chỉ trong chớp mắt, bóng dáng nàng đã không còn.
Lại nói về Lăng Khi Nguyệt, sau khi nhàn rỗi ngắm sao vài giây, cô lôi ra một viên linh thạch từ nhẫn trữ vật và chậm rãi đếm, tự nhủ phải xem thử Đông Phương Diệu Linh có trả đủ tiền tăng ca hay không.
Phía bên kia, Đông Phương Diệu Linh tiếp tục đi, băng qua mười dặm đường.
Đến rìa thung lũng, rừng đào dần dần thưa thớt, nhường chỗ cho một vùng hồ nước trải dài mênh mông. Trên mặt hồ, ánh nước lấp lánh, phản chiếu ánh trăng tròn vành vạnh treo lơ lửng trên bầu trời.
Ánh trăng hòa quyện với ánh nước, tạo thành một màn chắn nhạt màu, mắt thường khó có thể nhìn thấy. Sau lớp chắn ấy chính là nơi diễn ra bí cảnh thử thách.
Đông Phương Diệu Linh nhìn kỹ một hồi, xác nhận rằng bản thân không thể âm thầm vượt qua lớp chắn này. Nàng ngồi xổm xuống bên bờ hồ, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào làn nước lạnh.
Từ tay áo nàng, một con rắn bạc nhỏ liền bò ra.
“Đi tìm một nơi có một cây đào lớn che trời. Dưới gốc đào có một bàn đá, trên bàn là một bàn cờ dang dở. Khi tìm thấy nơi đó và gặp được Nguyệt Lượng, hãy dẫn Nguyệt Lượng quay về. Hiểu chưa?”
Nàng nhẹ nhàng vuốt đầu con rắn bạc.
Con rắn lập tức cọ cọ ngón tay nàng như hiểu ý. Sau đó, nó lao vào nước và biến mất.
Con rắn bạc này vốn thuộc về hồ nước này, nơi có vô số đồng loại giống nó. Vì vậy, nó có thể ra vào lớp chắn mà không gây nghi ngờ.
Sau khi rắn nhỏ rời đi, Đông Phương Diệu Linh cũng đứng dậy và rời khỏi khu vực hồ.
Một lúc sau, từ trong bóng tối, một bóng đen khác xuất hiện bên hồ.
Người này cũng quan sát lớp chắn cẩn thận, rồi ngồi xổm xuống, đưa tay vào nước giống hệt như Đông Phương Diệu Linh.
Từ tay áo bóng đen, một con rắn bạc khác cũng được thả ra.