Nữ chính bỗng dưng có thêm kỹ năng ngoài dự đoán.
Nàng ấy lại dùng cách này để lột sạch gốc rễ của người khác, làm người ta đến cả qυầи ɭóŧ cũng chẳng giữ lại được.
"Trước tiên, ngươi là do ai phái tới?"
Lăng Khi Nguyệt lười nhác nhắm mắt: "Thư Linh, hay là thứ các ngươi gọi là Thiên Đạo."
Đông Phương Diệu Linh chớp chớp mắt, tiếp tục hỏi: "Mục đích của ngươi là gì?"
Lăng Khi Nguyệt than thở như cá chết: "Thế giới tiểu thuyết đã bị một trận hỏa hoạn thiêu rụi. Hiện tại cả bộ tiểu thuyết chỉ còn lại vài mảnh vụn vặt vãnh, như một tờ phác thảo và hai con mắt trống rỗng. Vì thế, Thư Linh cử ta đến bên cạnh ngươi, làm bạn theo sát, để sửa chữa hoàn chỉnh cả quyển sách."
Đông Phương Diệu Linh trầm ngâm: "Thư Linh... Tiểu thuyết trong miệng ngươi chính là thoại bản đúng không?"
Lăng Khi Nguyệt trả lời với ánh mắt vô hồn: "Đúng vậy."
Đông Phương Diệu Linh: "Vậy Thư Linh hứa hẹn gì với ngươi?"
Lăng Khi Nguyệt giãy giụa một chút, bày ra dáng vẻ cá lười vẫy đuôi: "Ngươi vừa nãy không hỏi cái này mà!"
Dù muốn từ chối trả lời, nhưng cái miệng nhỏ không chịu nghe lời, lải nhải tuôn ra: "Một đêm giàu lên, thế ngoại đào nguyên, trường sinh bất lão, hậu cung ba nghìn..."
Cô lười nhác mà liệt kê một loạt những điều nghe qua thật "mộng mơ" đó.
Đông Phương Diệu Linh nghe xong, thản nhiên nói: "Chỉ có vậy thôi sao?"
Lăng Khi Nguyệt lập tức phản pháo: "Thế này còn chưa đủ à?!"
Bất kỳ điều nào trong số này cũng đã nghe quá đỗi tuyệt vời rồi, đặc biệt là "giàu lên trong một đêm"! Ai mà không sướиɠ chết đi được!
"Phải rồi, trước đây hay có người nhìn chằm chằm ta, cũng là Thư Linh đúng không?"
Đông Phương Diệu Linh nhận thức câu chuyện một cách kỳ lạ: "Thế giờ nó đi đâu rồi? Đi nhìn chằm chằm người khác rồi à?"
Lăng Khi Nguyệt máy móc gật đầu, rồi lại lắc đầu, chẳng còn buồn phản ứng.
Cô nói: "Câu hỏi thứ nhất, đúng, trước đây nhìn chằm chằm ngươi chính là nó. Câu hỏi thứ hai, nó đã dùng hết sức lực để kéo ta từ bên ngoài tiểu thuyết vào đây, hiện giờ đang ngủ say. Chắc phải chờ cốt truyện chính thức bắt đầu thì nó mới tỉnh dậy."
Đông Phương Diệu Linh hỏi tiếp: "Vậy trong lúc cốt truyện chưa bắt đầu, ngươi định làm gì?"
Lăng Khi Nguyệt: "Viết về thời tuổi trẻ của ngươi, thanh xuân của ngươi... Tiện thể tích lũy thêm dữ liệu cuộc sống, để sau này khi viết chính văn, ta có thể xen vào những câu chuyện quá khứ của ngươi, làm tiểu thuyết trở nên đầy đặn và hoàn chỉnh hơn."
Đông Phương Diệu Linh hiểu ra: "Ngươi muốn theo dõi ta cả đời."
Lăng Khi Nguyệt giật mình, vội phủ nhận: "Ai nói vậy chứ! Muốn ở bên ngươi cả đời, ta làm gì còn sống nổi nữa."
Đông Phương Diệu Linh nghe ra ý khác trong lời nói, liền hỏi: "Vậy ngươi định ở bên ta đến khi nào?"
Lăng Khi Nguyệt đáp: "Đương nhiên là đến khi ngươi và nam chính có kết thúc viên mãn, truyện cũng hết luôn."
Đông Phương Diệu Linh: "……"
Nàng không hiểu rõ "ngươi và nam chính" mà Lăng Khi Nguyệt nói, nhưng lại bắt được từ quan trọng: "Nam chính là ai?"
Lăng Khi Nguyệt: "……"
Cố gắng cắn răng chịu đựng, nhưng cuối cùng vẫn thất bại, cô miễn cưỡng đáp: "Hách Liên Minh Xuyên."
Sắc mặt Đông Phương Diệu Linh lập tức thay đổi: "Là hắn?"
Hách Liên gia thiếu chủ?
Chính là cái tên đầu óc đơn giản, chỉ biết chơi đại đao – Hách Liên Minh Xuyên đó sao?!
Đông Phương Diệu Linh cả người như muốn bốc khói.
Chưa nói đến cá tính Hách Liên Minh Xuyên kia không xứng với nàng.
Còn về gia thế…
Nếu trước đây Hách Liên gia chưa bị diệt môn, hai nhà liên hôn có thể nói là đôi bên cùng có lợi.
Nhưng giờ Hách Liên gia đã tan nát, nếu nàng mà kết đôi với hắn thì chỉ có hắn hưởng lợi, còn nàng thì lỗ vốn.
Một thương vụ lỗ nặng!
Đông Phương Diệu Linh nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh, sát ý hiện rõ.
Tuy nhiên, trước khi gϊếŧ Hách Liên Minh Xuyên, nàng cần xử lý "đại sứ từ ngoài hành tinh" này trước.
"Nói đi, lời trăn trối của ngươi là gì."
Ma đao của Đông Phương Diệu Linh lấp loáng ánh sáng, từ từ hướng đến "cá mặn".
Lăng Khi Nguyệt tự nhận mình là "cá mặn", trong lòng chột dạ.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cô hét lớn: "Đông Phương Diệu Linh! Ta muốn cùng ngươi trở thành nhất thể song sinh!"
"Nhất thể song sinh" là năng lực ngoại lệ duy nhất mà nhân vật Lăng Khi Nguyệt, kẻ không biết xấu hổ, có được.
Năng lực này cho phép: Chỉ cần hét lên "Ta muốn cùng ××× trở thành nhất thể song sinh", thì "ta" và "×××" sẽ trở nên sống chết liên kết, thậm chí đôi khi còn cảm nhận được cảm giác của nhau.
Thật lòng mà nói...