Trở Về Cổ Đại Làm Cá Mặn

Chương 37

Còn về chuyện của Hộ Bộ thượng thư, Tạ Vân Dục nhận ra Bùi Thanh thật sự rất thích việc học ở Hộ Bộ thượng thư, nếu không thì chắc chắn sẽ không nóng vội nhận lời như vậy.

Vấn đề này cũng hơi phức tạp, dù mới đồng ý, nhưng cũng không thể dễ dàng đổi ý được.

Chuyện này nếu nói là phức tạp thì cũng không hẳn, vì Bùi Thanh là thư đồng của Thái Tử, quan hệ với các trọng thần trong triều cũng có phần không thích hợp, nhưng là nói không phiền toái thì cũng không phiền toái lắm.

Vì Bùi Thanh có một khuyết điểm chí mạng – cậu có bệnh về não, bệnh này trước đó đã được kiểm tra qua với Hoàng Đế.

Một người có bệnh về não, Hoàng Đế nhiều ít sẽ khoan dung một chút với cậu, huống hồ Bùi Thanh lại mắc bệnh này vì mộng tìm kho báu, Hoàng Đế nhìn vào những lợi ích mà Bùi Thanh mang lại cũng sẽ đối xử tốt với Bùi Thanh.

Tất nhiên, lý do chính vẫn là vì Thái Tử còn quá nhỏ, mới chỉ mười tuổi, Hoàng Đế chưa có nhiều đề phòng.

Chỉ cần chuyện này qua mắt Hoàng Đế, thì sẽ không có vấn đề gì.

Nhưng chuyện này Tạ Vân Dục không thể trực tiếp nhúng tay vào, nếu hắn can thiệp thì mọi chuyện sẽ phức tạp hơn, Hoàng Đế sẽ dễ sinh nghi, để Bùi Thanh tự mình xử lý sẽ ít bị nghi ngờ hơn.

Nghe Tạ Vân Dục nói vậy, Bùi Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm, lại tự nhủ mình lần sau phải cẩn thận hơn, lần này vẫn còn có đường lui, nếu lần sau cậu nóng vội, không có đường quay lại thì…

“Không cần phải sợ hãi như vậy, chỉ cần chú ý là được, quan trọng nhất là đừng dễ dàng ra quyết định.” Tạ Vân Dục an ủi.

Bùi Thanh liên tục gật đầu, sau khi trải qua bài học này, cậu chắc chắn sẽ chú ý hơn.

Ngày hôm sau, Bùi Thanh lại quay lại với thói quen đi học ở Sùng Văn Quán.

Khi thấy Bùi Thanh sau hai ngày mới đến, Thái Tử vui mừng vô cùng.

Là thư đồng của Thái Tử, Cao Nham và Chu Lăng đều là những người khá tốt, nhưng so với Bùi Thanh thì lại không được Thái Tử yêu thích như vậy.

Thái Tử cũng không hiểu tại sao mình lại luôn nhớ đến Bùi Thanh, nói là muốn lấy lòng cậu, trong cung có biết bao nhiêu người giỏi ăn nói, huống chi Bùi Thanh thỉnh thoảng cũng nói những câu hơi ngốc nghếch, không hẳn dễ nghe, nhưng không hiểu sao Thái Tử lại cảm thấy khi có Bùi Thanh bên cạnh thì rất thoải mái và dễ chịu.

Thái Tử không hiểu rõ tâm tư của mình, nhưng điều đó không ngăn cản bản thân muốn thân thiết với Bùi Thanh.

Thái Tử vui mừng, Bùi Thanh quay lại Sùng Văn Quán cũng cảm thấy rất vui vẻ, ở trong Sùng Văn Quán, cậu chỉ cần lo học hành, những chuyện bên ngoài không ảnh hưởng gì nhiều đến cậu, nhưng khi ra ngoài làm việc, dù không làm gì nhiều, vẫn cảm thấy rất mệt mỏi.

“Đây là ghi chép bài giảng mấy ngày nay của Chu Lăng, ta đã bảo cung nhân chép lại, ngươi xem nhanh đi, hôm nay lão sư có thể sẽ hỏi.” Thái Tử vui vẻ một lúc rồi nhớ ra, lấy một cuốn sổ từ trong tay đưa cho Bùi Thanh, nói nhỏ.

Mặc dù Bùi Thanh đã học qua ở Hộ Bộ Thượng Thư, nhưng vẫn có chút tò mò về cách giảng của Trịnh lão sư, cậu mở ra xem rồi hít một hơi lạnh.

“Làm sao vậy?” Thái Tử ngạc nhiên, tưởng Bùi Thanh bị nội dung làm khó, lo lắng sẽ bị hỏi khó trong buổi học, nên an ủi: “Không sao đâu, ngươi đã hai ngày không tới, lão sư cũng hiểu, sẽ không làm khó ngươi đâu, xem qua một chút là được.”

Chu Lăng cũng lên tiếng: “Nếu thấy nhiều quá, ta có thể nói với ngươi những phần có thể bị lão sư hỏi, chắc sẽ vượt qua được.”

Thái Tử nghe xong lời Chu Lăng, nhìn Chu Lăng một cái tán thưởng, đồng thời cũng có chút xấu hổ, sự an ủi của mình chỉ là lời nói suông, trong khi Chu Lăng lại đưa ra giải pháp thực tế, quả thật là lời của Chu Lăng tốt hơn.

Bùi Thanh lắc đầu, lấy ra một cuốn sổ ghi chép, hôm qua lúc học với Hộ Bộ thượng thư, cậu không có ghi chú gì, nhưng sau khi về thì vẫn ghi lại, dù sao chỉ dựa vào trí nhớ thì dễ quên, nếu quên mất những bài giảng quý giá này thì thật tiếc.

Vì Hộ Bộ thượng thư giảng quá nhiều, Bùi Thanh đã chép mãi đến tận khuya mới xong, đến sáng hôm sau, cậu vẫn cảm thấy đầu óc choáng váng, vì đã lâu không thức khuya, đột ngột thức đêm như vậy cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng nhìn cuốn sổ ghi chép này, Bùi Thanh cảm thấy việc thức khuya cũng xứng đáng.

Và trước khi giảng bài, Hộ Bộ thượng thư chỉ hỏi Bùi Thanh là Trịnh lão sư đã dạy đến đâu, còn lại không hỏi gì thêm, liền giảng bài cho Bùi Thanh.

Bùi Thanh vốn tưởng rằng lão sư chỉ dạy một cách tổng quát, nhưng khi nhìn vào ghi chép của Chu Lăng, cậu mới nhận ra rằng lão sư giảng lại giống hệt những gì Trịnh lão sư dạy, chỉ là được mở rộng thêm, phạm vi kiến thức cũng rộng hơn.

Nếu đây là dự đoán của Hộ Bộ thượng thư về bài giảng của Trịnh lão sư, thì người này hiểu Trịnh lão sư quá rõ, liệu đây có phải là sự ăn ý và hiểu biết giữa lão sư và trò trong thời cổ đại không?

Bùi Thanh rất bất ngờ.

Thái Tử cầm cuốn ghi chép lên, lật từ cuối trang, cũng dần dần mở to mắt.

Biểu cảm này khiến Cao Nham và Chu Lăng đều rất tò mò, không biết trong cuốn ghi chép đó có gì mà khiến Thái Tử ngạc nhiên như vậy.

Chỉ có điều cuốn ghi chép nằm trong tay Thái Tử, Thải Tử không đưa cho họ, họ cũng không dám mở miệng hỏi, chỉ có thể nhìn về phía Bùi Thanh, hy vọng cậu giải thích một chút.

Bùi Thanh liền kể lại những gì mình vừa phát hiện, khiến hai người họ đều há hốc mồm ngạc nhiên.

“Hộ Bộ thượng thư, lại hiểu lão sư cảu Trịnh lão sư sao?” Cao Nham ngạc nhiên.

“Có lẽ vì trước đây Hộ Bộ thượng thư đã dạy Trịnh lão sư như vậy.” Chu Lăng suy đoán sau một lúc bất ngờ.

“Dù vậy, khi Trịnh lão sư dạy chúng ta, cũng sẽ có một số thay đổi.” Cao Nham phản bác.

Chu Lăng im lặng, Cao Nham nói không sai.

Hai người đang nói chuyện ở đây, Thải Tử đang chăm chú nhìn vào ghi chép của Bùi Thanh. Lúc đầu chỉ là để thỏa mãn sự tò mò, nhưng dần dần, Thải Tử bị cuốn vào, như thể đang được một lão sư dẫn dắt du ngoạn trong biển kiến thức.

Đặc biệt khi so sánh với những gì đã học với Trịnh lão sư, Thải Tử càng cảm nhận rõ ràng hơn sự uyên bác của người kia.

Sau khi xem xong một phần nội dung, Thải Tử không kìm được mà thở dài: "Đặng thượng thư quả là bậc thầy trong việc giảng giải về Xuân Thu." Nếu như...

Câu nói sau đó bị Thái Tử nuốt xuống. Người kia là Hộ Bộ thượng thư, suốt ngày bận rộn, làm sao có thể đến dạy họ được?

Dù trước đây có những đại thần giảng dạy cho hoàng tử, nhưng đó chỉ là danh xưng thôi, còn nội dung về Tứ thư Ngũ kinh đều do các học sĩ giảng dạy.

Cao Nham và Chu Lăng ban đầu chỉ ngạc nhiên trước sự hiểu biết của Hộ Bộ thượng thư về học trò, nhưng khi nghe Thái Tử thốt lên, có vẻ như bài giảng của người đó rất hay, họ càng thêm tò mò nhìn vào cuốn ghi chép.

Các bạn học khác và hoàng thân cũng đã đến, họ đều âm thầm chú ý đến động tĩnh của Bùi Thanh, nghe thấy Thái Tử thở dài, tất cả đều tỏ ra hứng thú với cuốn ghi chép, nhưng không ai dám tiến lên hỏi.

Thái Tử mỉm cười, định lên tiếng, bỗng nhiên liếc mắt nhìn về phía Bùi Thanh và đưa cuốn ghi chép cho cậu.

Bùi Thanh sao không nhận thấy ánh mắt của hai người, liền đưa cuốn ghi chép cho họ: "Hai người xem đi."

Cao Nham và Chu Lăng đồng thời giơ tay, mỗi người một tay cầm cuốn ghi chép. Họ nhìn nhau, biết rõ cả hai đều rất tò mò nên không tranh giành, lùi lại một bước cùng xem.

Vừa nhìn, cả hai đều bị cuốn vào. Cao Nham vốn chỉ là tò mò, chưa thật sự quan tâm đến nội dung, nhưng Hộ Bộ thượng thư giảng hay đến mức Cao Nham rất thích.

Chu Lăng vốn đã quan tâm từ trước, vừa nhìn là lập tức chìm đắm vào, thậm chí vì học giỏi hơn, càng thêm mê mẩn.

Vì lo nghĩ đến việc giảng dạy, Chu Lăng cũng không dám xem lâu, nên nhanh chóng lấy lại tinh thần.

"Đặng Đại nhân quả là..." Chu Lăng không biết phải dùng lời gì để miêu tả, chỉ có thể than thở: "Tiếc là chỉ có thể học vào lúc này, nếu được học thêm vài lần thì tốt biết bao."

Nhưng Chu Lăng cũng biết, đó chỉ là một ước mơ xa vời, Đặng thượng thư luôn bận rộn, làm sao có thời gian dạy người khác, huống chi dù có dạy cũng sẽ không dạy họ, thân phận của họ quá phức tạp.

Chu Lăng đang thở dài, thì nghe Bùi Thanh nói: "Có thể học thêm vài lần."

Có thể sao?!

Chu Lăng bất ngờ ngẩng đầu lên, nhìn Bùi Thanh đầy hoài nghi, hỏi lại: "Có thể học thêm vài lần? Là sao?"

Chu Lăng không phải không hiểu ý tứ trong lời của Bùi Thanh, nhưng cậu không dám tin, cần phải có câu trả lời chắc chắn từ Bùi Thanh mới dám tin.

"Ngày hôm qua, Đặng Bá phụ dạy xong cho tôi, thấy tôi thật sự thích bài giảng của ông ấy, nên đã hẹn mười ngày nữa sẽ đến nhà ông ấy học thêm một lần," Bùi Thanh nói.

Mặc dù câu nói này là cậu đã quyết định từ hôm qua, nhưng trong hoàn cảnh này nói ra, có cảm giác như đang khoe khoang. Tuy nhiên, Bùi Thanh lại sợ nếu thay đổi lời nói sẽ không kịp ứng phó với tình huống sau.

Chu Lăng rất ít khi ghen tị với ai, nhưng lúc này, thật sự vô cùng ghen tị với Bùi Thanh.

Thái Tử siết chặt nắm tay, một cơn sóng muốn nói với hoàng đế nổi lên, bản thân cũng muốn cùng Bùi Thanh đi nghe bài giảng của Đặng thượng thư, nhưng ngay lập tức bình tĩnh lại, biết điều đó là không thể.

Còn những người khác, vì không được xem nội dung trong cuốn ghi chép, hoặc không quá chú trọng đến chất lượng bài giảng, chỉ cảm thấy ghen tị vì Bùi Thanh có thể gần gũi với Đặng thượng thư. Đây là một quan viên trong triều, người ngoài khó có thể tiếp cận.

Mối quan hệ giống như thầy trò này với Đặng thượng thư, dù không có danh phận, nhưng sau này khi Bùi Thanh bước vào quan trường cũng sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Cảm xúc của Chu Lăng biểu lộ rõ ràng, Bùi Thanh nghĩ một lúc rồi nói: "Lần sau giảng bài, tôi sẽ ghi chép lại cho cậu xem, chỉ là chưa hỏi ông ấy, không biết liệu có thể cho cậu tham gia nghe không."