Sau Khi Bị Hủy Hôn, Tôi Nuôi Một Ông Chú

Chương 20

Người như vậy lúc ở trên giường thể hiện ra mặt dịu dàng lại càng mê hoặc, tựa như mình là người duy nhất có thể khiến anh đối xử dịu dàng.

May mà sắp khai giảng rồi, sau này không thể ngày nào cũng gặp, nếu không nhất định sẽ bị người đàn ông này câu mất cả thân lẫn tâm.

Ôi, vẻ đẹp của nam sắc, mị lực biết bao.

Hề Thời hít một ngụm nước miếng.

Cảnh Trầm nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại, thấy cậu nhìn mình chằm chằm, nói: “Đánh thức em rồi sao?”

“Đúng vậy, vẻ đẹp của anh đã đánh thức mắt em dậy rồi.”

“…”

Trên mặt Hề Thời đều là vẻ thèm thuồng không hề che giấu, ngược lại khiến Cảnh Trầm bật cười.

Cũng không biết tối qua là ai khóc lóc cầu xin tha thứ.

Anh đi qua, đưa tay che mắt cậu, nói: “Còn sớm, ngủ thêm lát nữa đi.”

Hề Thời quả thật rất buồn ngủ, nhắm mắt lại không lâu sau liền ngủ thϊếp đi.

Cảnh Trầm sáng sớm dậy như vậy không phải thật sự là công ty có việc, mà là phải về nhà một chuyến.

Anh lái xe của Hề Thời, cửa lớn bên ngoài không thể nhận diện được biển số xe của anh.

Bảo vệ không khách khí xua tay với anh, ra hiệu ở đây không cho vào.

Cảnh Trầm hạ cửa sổ xe xuống, bảo vệ nhìn thấy mặt anh, không thể tin được trợn to mắt, kinh ngạc một lúc mới lộ ra nụ cười cung kính.

“Gia chủ, xin lỗi không nhìn ra là ngài, mời ngài vào, mời vào.”

Ông ta vội vàng bấm mở cửa cho Cảnh Trầm vào.

Trước khi Cảnh Trầm đóng cửa sổ xe, dặn dò: “Đăng ký cho chiếc xe này quyền ra vào.”

“Hả? Ồ, ồ, vâng, vâng.”

Bảo vệ nhìn theo xe của Cảnh Trầm rời đi, một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại.

Hôm nay gia chủ lái một chiếc xe chưa từng thấy, chuyện này không có gì lạ, người có tiền mua xe giống như người bình thường mua rau, huống chi đây chỉ là một chiếc Paramera.

Nhưng, chiếc xe này dán lớp phim đổi màu xanh lá cây chói mắt, thoạt nhìn có vẻ là mới dán, sạch sẽ không nhiễm bụi trần, dưới ánh nắng ban mai xanh đến chói lóa, lóe mù mắt người, một chút cũng không trầm ổn.

Phải biết rằng, xe của gia chủ trước đây, đều là màu đen nguyên bản, rất phù hợp với khí chất trầm ổn, chín chắn của anh.

Đâu có màu sắc… màu sắc phóng khoáng như vậy.

Cảnh Trầm đỗ xe vào sân, quản gia nhìn thấy anh từ trên xe xuống, cũng chấn động đồng tử, thậm chí còn rất không trầm ổn xoa xoa mắt.

Phản ứng của bọn họ đều bị Cảnh Trầm thu vào trong mắt, khóe mắt Cảnh Trầm giật giật.

Chiếc xe này hôm kia lúc nhìn thấy, vẫn còn là lớp phim dán màu xanh da trời tràn đầy sức sống, hôm qua đã biến thành bộ dạng xanh mơn mởn này, cũng không biết Hề Thời bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ gì.

Quản gia có tố chất nghề nghiệp rất tốt, rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, nói: “Gia chủ, ngài cần dùng bữa sáng không? Tôi tưởng ngài trực tiếp đến công ty, không bảo nhà bếp chuẩn bị, nếu gấp tôi sẽ gọi đồ ăn ngoài.”

Cảnh Trầm sải bước đi vào nhà, nói: “Bây giờ chuẩn bị đi, tôi muốn tập thể dục một tiếng.”

“Vâng.”

Quản gia vội vàng đi dặn dò nhà bếp chuẩn bị, ông ta vốn tưởng rằng gia chủ giờ này quay về, buổi sáng sẽ không đến công ty, hoặc là có chuyện khác phải làm.

Kết quả đợi anh tập thể dục xong một tiếng, lại về phòng tắm rửa, thay một bộ vest, thoạt nhìn vẫn là đi làm.

Nói như vậy, gia chủ quay về một chuyến, thật ra chính là để… tập thể dục?

Gia chủ tuy rằng có tập thể dục, nhưng không phải ngày nào cũng tập, giống như tình huống hiện tại, chắc chắn sẽ trực tiếp đến công ty, loại đi đi về về này theo lời anh nói hoàn toàn là lãng phí thời gian vô nghĩa.