Nhân viên phục vụ hơi sững người, sau đó lễ phép nói: “Vâng, ngài chờ một chút.”
Lúc này Cảnh Trầm mới ngồi xuống, liền nhìn thấy Hề Thời đối diện đang chống cằm, cười với anh.
“Anh thật là chu đáo.”
Ghế ăn ở đây đều là ghế cứng, Cảnh Trầm chắc chắn là suy xét đến chỗ nào đó do sử dụng quá độ của cậu ngồi không thoải mái, mới muốn lấy đệm.
Hơn nữa còn muốn hai cái, không phải cố ý muốn cho cậu, nhân viên phục vụ sẽ không nghĩ theo hướng kia, tránh cho cậu xấu hổ.
Thật là chu đáo, thật là hiền lành mà!
Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang đệm tới, mềm mại thoải mái, lót trên ghế, quả nhiên chỗ kia khó chịu đã giảm bớt rất nhiều.
Ở đây lên món khá chậm, lúc đợi lên món, Hề Thời thở dài một tiếng, nói: “Ngày kia em khai giảng rồi, sau này gặp mặt sẽ không tiện như vậy nữa.”
Động tác của Cảnh Trầm khựng lại.
“Em vẫn còn là sinh viên sao?”
“Đúng vậy, khai giảng xong là lên năm ba, không nhìn ra sao?”
Hề Thời không nhịn được sờ mặt mình, chắc cậu không già đến thế chứ.
Ánh mắt Cảnh Trầm vô cùng phức tạp.
Hề Thời không hề già, ngược lại, cậu rất trẻ, đặc biệt là đôi mắt kia, trong trẻo sạch sẽ, nói là học sinh cấp ba cũng không có gì lạ.
Nhưng Cảnh Trầm chỉ cho rằng cậu có khuôn mặt trẻ con, theo anh thấy, sinh viên đại học vẫn còn ở độ tuổi theo đuổi tình yêu đẹp đẽ, không nên dính dáng đến những chuyện mưu mô như “bao nuôi”.
Không ngờ anh cũng có lúc nhìn lầm người.
“Trường đại học ở trong thành phố sao?” Cảnh Trầm hỏi.
“Đúng vậy, Đại học Yến Kinh, ừm, tuy là ở trong thành phố, nhưng chỗ anh làm việc, một ở phía nam, một ở phía bắc thành phố cũng hơi xa, cho nên…”
Hề Thời đẩy chìa khóa xe của mình đến trước mặt Cảnh Trầm.
“Xe của em cho anh lái, sau này gặp mặt cũng tiện, dù sao trường đại học của bọn em quản rất nghiêm, không cho sinh viên lái xe đến, chiếc xe này để không cũng bám bụi.”
Mỗi lần Cảnh Trầm gặp cậu đều là đi taxi đến, chắc là không có xe, Hề Thời bây giờ nhìn anh thế nào cũng thấy quý, hận không thể đem những thứ tốt nhất của mình cho anh.
Cảnh Trầm không nhận.
Bốn chữ Đại học Yến Kinh vang lên, trước mắt anh hiện lên một hình ảnh của một tháng trước, một bóng người vẫy tờ giấy báo trúng tuyển kêu lên: “Bố! Con thi đậu Đại học Yến Kinh rồi!”
Rất kỳ cục, Cảnh Trầm đang cân nhắc có nên cắt đứt mối quan hệ này không.
Nhưng, nhìn ánh mắt nóng bỏng của cậu nhóc trước mặt, anh khẽ thở dài một tiếng.
“Em ở trường đại học chắc cũng có chút tiếng tăm, anh thường xuyên qua đó sẽ gặp phải bạn học của em, có phải không tốt cho em lắm không.”
Hề Thời thật ra một chút cũng không lo lắng bị bạn học nhìn thấy.
Người yêu đẹp trai như vậy, nên khoe khoang mới đúng.
Nhưng nghĩ đến cô em họ của cậu khai giảng xong cũng học năm nhất ở Đại học Yến Kinh, để tránh phiền phức không cần thiết, đúng là nên tránh đi một chút.
“Vậy chúng ta cố gắng không gặp nhau ở trường, thuê phòng cũng thuê ở nơi cách trường xa một chút, nếu không cẩn thận bị bạn học nhìn thấy, thì nói anh là anh họ của em, được không?”
Cảnh Trầm khẽ thở phào nhẹ nhõm, nói: “Được.”
Hề Thời không biết suýt chút nữa cậu lại trải qua một lần chia tay.
Cậu nắm lấy tay Cảnh Trầm đặt trên bàn, cho chìa khóa xe vào, lại gãi hai cái trong lòng bàn tay anh, mờ ám nháy mắt với anh.