“Chưa chắc đâu…” Chim Ưng vừa xoa xoa chiếc mặt nạ, vừa liếc nhìn Rafael, thấy lửa giận trên mặt hắn sắp bùng nổ đến mức không thể che giấu, vội vàng bổ sung thêm một câu: “Tôi cũng là người của đội Thương Lang các cậu mà.”
Khóe miệng Rafael giật giật, cảm thấy chắc chắn mình đã đắc tội với lão đại. Hắn đã xin chỉ thị từ Tần Hình về cách đuổi đi tên vô lại này – người mà đánh cũng không đi, mắng cũng không chịu rời. Kết quả, Tần Hình chỉ hơi ngạc nhiên một chút, sau đó lại cho phép Chim Ưng ở lại. Không chỉ vậy, anh còn giao Chim Ưng cho Rafael quản lý.
Ý của Tần Hình rất rõ ràng: mọi người đều là đồng minh, đối xử tử tế với tù binh là truyền thống tốt đẹp của quân đội chúng ta, nhưng tuyệt đối không được để lộ bí mật trong đội. Vì vậy, Rafael đành bất đắc dĩ buộc phải giữ tên gián điệp lộ liễu này bên cạnh mình.
Hôm nay là ngày thứ năm Chim Ưng bám lấy đội Thương Lang, cũng là ngày các học viên của Học viện Quân sự số 1 đến báo danh tại đại đội Thương Lang.
Những gương mặt ngơ ngác, tò mò nhìn quanh, tràn đầy hứng khởi. Sự non nớt trên khuôn mặt họ hoàn toàn không ăn nhập với vẻ nghiêm nghị của các binh sĩ đội Thương Lang.
Trên sân thượng.
“Độc Lang, anh thấy thế nào?”
Độc Lang khẽ mở đôi mắt dài hẹp với một vết sẹo chạy ngang qua, sau đó lại nhắm lại: “Quá yếu.”
“Yếu thì yếu thật, nhưng thú vị, và cũng có không ít mầm non tốt.” Người phụ nữ tựa vào lan can sắt trên sân thượng nở một nụ cười, để lộ chiếc răng nanh sắc nhọn. Cô nhảy bật lên, mái tóc đỏ rực như ngọn lửa bùng cháy trong không trung. Sau một cú lộn nhào, cô đã xuất hiện bên ngoài sân thượng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người không khỏi nín thở. Một chiếc móc sắt bật ra từ thắt lưng cô, móc vào tay vịn. Chỉ trong vài giây, người phụ nữ với mái tóc đỏ rực đã từ sân thượng đáp xuống bức tường cao cách mặt đất 3 mét.
Ngón tay cô khẽ nhấn, móc sắt ở thắt lưng “vυ't” một tiếng thu lại từ tay vịn trên sân thượng, biến thành một bông hoa sắt nhỏ. Trông có vẻ vô hại, nhưng hơi lạnh tỏa ra từ bông hoa sắt cùng những chiếc gai sắc nhọn nhuốm màu máu đã bộc lộ sự đáng sợ của nó.
Người phụ nữ hài lòng khi thấy trên những gương mặt non nớt kia hiện lên vẻ phấn khích và tò mò, xen lẫn sự không phục.
Không phục thì tốt, như vậy mới thú vị.