"Đúng vậy đó, trước kia chỉ là tam giai, đột nhiên lại thành lục giai, ta còn nghe nói nàng sắp trở thành bạn lữ giống cái của Tuyết Lang Vương rồi."
Vừa nghe những lời này, sắc mặt mọi người liền thay đổi lớn: "Lời này không thể nói bừa!"
"Nương ta nói là những dũng sĩ đi săn của Miêu tộc nói vậy, bọn họ nghe lén được."
Tuy rằng bọn họ cảm thấy Miêu tộc cũng là chủng tộc thấp kém, nhưng việc giống cái Miêu tộc xuất hiện thực lực lục giai, quả thực có tư cách cạnh tranh vị trí bạn lữ giống cái của Tuyết Lang Vương.
"Một chút cũng không hy vọng Miêu tộc có quan hệ với Tuyết Lang tộc, lúc đi săn, Miêu tộc không ít lần ức hϊếp Thỏ tộc chúng ta."
"Bọn họ quả thực quá đáng."
Mọi người bàn tán về Tạp Tái và Miêu tộc, ấn tượng đều không tốt.
Hơn nữa lúc đó Tạp Tái còn vội vã muốn cưới Diệp Xuyên làm thú phu, còn nói chỉ có một mình Diệp Xuyên là thú phu.
Rồi lại mang hai cây linh dược thượng hạng nói là có thể cứu đệ đệ Diệp Trúc của Diệp Xuyên.
Diệp Xuyên lúc đó mới lấy thực lực ngũ giai gả đến Miêu tộc.
Chỉ là không lâu sau đã bị ruồng bỏ đuổi về bộ lạc.
Hơn nữa Diệp Xuyên còn bị thương nặng mất hết thực lực.
Vốn dĩ bộ lạc bọn họ có thêm một Diệp Xuyên thực lực ngũ giai, thực lực tổng thể của bộ lạc sẽ mạnh hơn.
Cho nên trong lòng mọi người có chút bất bình, Diệp Xuyên cúi đầu, hai tay nắm chặt thành quyền, hắn cảm thấy đều là lỗi của hắn.
Diệp Bạch Chỉ sờ cằm: "Vậy nên ý nói khoảng thời gian này thực ra không dễ đi săn?"
"Không dễ bắt được con mồi?"
Khâu Thải gật đầu nói: "Đúng vậy, chính là như thế, mấy ngày nay nếu không nhờ có củ cải, tể thái và nấm, chúng ta đã phải đói rồi." Cho nên người mà bọn họ cảm kích nhất chính là Diệp Bạch Chỉ.
Diệp Bạch Chỉ thì đầy bụng nghi hoặc.
Nếu không dễ đi săn, môi trường tổng thể đối với tất cả thú nhân Thỏ tộc đều không dễ đi săn, nhưng nương và cữu cữu mỗi ngày đều mang về rất nhiều thú.
Đủ cho cả nhà ăn, còn dư lại.
Hơn nữa nghe ý nương, chính là bà và cữu cữu đi săn hầu như không tốn chút sức lực nào.
Cái này có chút không đúng rồi.
Nghĩ đến những hạt dẻ trong sân sáng hôm đó tỉnh dậy, Diệp Bạch Chỉ dường như ý thức được điều gì, tim đột nhiên run lên.
"Không thể nào, sao có thể!"
Nàng cư nhiên nghĩ những thứ đó đều là Tuyết U Trần làm.
Nghĩ đến đây, Diệp Bạch Chỉ vội vàng lắc đầu.
Tình trạng cơ thể này sau khi xuyên qua như thế nào, nàng rõ nhất, danh tiếng ra sao, nàng cũng rõ nhất.
Tuyết U Trần là Vương thú của Bắc khu, chỉ cần hơi dò hỏi là có thể biết thông tin của nàng, sao có thể đi giúp đỡ một giống cái đã tính kế hắn.
Hơn nữa, nàng cũng có tự biết mình.
Nàng bây giờ trong mắt mọi người vẫn chỉ là một kẻ vô dụng mà thôi.