Thẩm Đường nhận ra ngay, chẳng phải đây chính là Linh Nhi, đứa con trai của Nguyệt Liên hay sao?
Trong nguyên tác, tên nhóc này dựa vào sự sủng ái của gã cha tệ bạc dành cho mẹ mình, mà ngang ngược khắp phủ, thậm chí còn dám ức hϊếp cả anh trai ruột của nguyên chủ!
Lúc này, Linh Nhi ôm chặt lấy chân Thẩm Tông Quang, ngước khuôn mặt tròn trĩnh đầy nước mắt lên, vừa khóc vừa nức nở: “Phụ thân ơi, con nghe nói phụ thân bắt mẫu thân rồi…”
“Linh Nhi nhớ mẫu thân lắm, xin phụ thân tha cho mẫu thân đi mà, hu hu hu…”
Nhìn thấy Linh Nhi, lòng Thẩm Tông Quang chợt mềm nhũn.
Linh Nhi còn nhỏ như vậy, sao ông ta có thể nhẫn tâm để thằng bé mất mẫu thân chứ?
“Phu nhân, chuyện hôm nay quả thực là lỗi của Nguyệt Liên… Nhưng Linh Nhi vẫn còn quá nhỏ, không thể sống thiếu mẫu thân được. Vì nể mặt Linh Nhi, chi bằng tha cho nàng ấy một mạng, xử phạt nhẹ thôi, được không?” Thẩm Tông Quang lên tiếng thương lượng.
Khương Vân Sương nghe mà lòng đầy thất vọng.
Vì hai mẹ con mụ tiện nhân đó, lão gia nỡ lòng nào ức hϊếp mẹ con nàng như thế sao?
""A, phi! Phụ thân vừa nói cái gì? Toàn là lời của heo à? Linh Nhi nhỏ thì liên quan gì đến mẫu thân ta chứ?""
""Huống hồ, Linh Nhi căn bản không phải con của phụ thân. Người phụ thân tệ bạc này chẳng biết trên đầu mình đã mọc cả một cánh đồng cỏ xanh mướt rồi nhỉ!""
Cái gì?!
Trong phút chốc, lời nói ấy như sấm sét nổ tung trên đỉnh đầu Thẩm Tông Quang, khiến hắn cảm giác như bị thiên lôi đánh trúng, choáng váng đến rụng rời.
Linh Nhi không phải con hắn?
Sao lại có chuyện đó được?
""Mặc dù Linh Nhi không phải con ruột của phụ thân tệ bạc, nhưng vẫn mang dòng máu nhà họ Thẩm.""
Thẩm Tông Quang: ?
Không phải con ruột của hắn, mà vẫn là máu mủ nhà họ Thẩm?
""Có lẽ người phụ thân tệ bạc này vẫn chưa hay biết gì, rằng trước khi gả cho phụ thân, Nguyệt Liên đã lén lút qua lại với Thẩm Bách Lâm, nhị đệ của phụ thân. Sau khi cưới, ả ta thậm chí còn cùng Thẩm Bách Lâm trốn vào rừng nhỏ để làm những chuyện mà người lớn hay làm để tìm cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ.""
""Chính trong khoảng thời gian đó, ả ta đã mang thai Linh Nhi.""
Một luồng khí nóng xộc thẳng lên đầu, Thẩm Tông Quang cố gắng kiềm chế cơn phẫn nộ đang cuồn cuộn trong lòng.
Ban đầu, hắn đã tháo được chiếc “mũ xanh” cho Khương Vân Sương, nhưng không ngờ, Nguyệt Liên lại đội thêm cho hắn một cái khác!
Ai mà chịu nổi cú sốc này chứ?
Trong thoáng chốc, Thẩm Tông Quang chỉ mong tất cả đều là ảo giác!
Khương Vân Sương không muốn nán lại thêm giây phút nào nữa. Nàng bế Thẩm Đường từ trong lòng hắn, ánh mắt lạnh nhạt:
“Hy vọng lão gia có thể cho ta, cho Đường Đường, và cả nhà họ Khương chúng ta một câu trả lời thỏa đáng.”
Dứt lời, nàng không buồn liếc nhìn hai cha con thêm một lần nào nữa, ôm Thẩm Đường rời đi.
Về đến phòng, Khương Vân Sương nhẹ nhàng đặt Thẩm Đường vào chiếc giường nhỏ bằng gỗ lê hoa. Nàng trìu mến vuốt ve gương mặt mềm mại của cô bé.
Làn da của Tiểu Đường mềm mịn đến khó tin, còn non nớt hơn cả miếng đậu hũ mới làm. Khương Vân Sương sợ làm đau bé, chỉ dám khẽ chạm vào.
""Hu hu hu, mẫu thân con xinh đẹp quá! Chẳng phải còn đẹp hơn cả tiên nữ trên trời sao?""