Sáng sớm tinh mơ, Lương Hàm Nguyệt đã bị Lương Khang Thời dựng dậy.
Cô mắt nhắm mắt mở, mò mẫm dưới gối lôi điện thoại ra xem giờ. Mới bảy giờ sáng. Tính ra cô cũng ngủ được gần tám tiếng rồi, nhưng sao vẫn thấy mệt thế này? Kiểu như hồi làm thêm giờ, ngủ được ba bốn tiếng mà sáng hôm sau dậy cứ như bị vắt kiệt sức vậy.
Lương Khang Thời không gọi con gái dậy chỉ vì muốn nhắc nhở giờ giấc. Giọng ông cao vυ't lên, run rẩy chỉ tay vào mép gối của Lương Hàm Nguyệt, hỏi bằng vẻ mặt kinh hãi:
“Cái bí ngô này… từ đâu mà ra?”
Lương Hàm Nguyệt ngớ người, quay phắt đầu theo hướng tay cha chỉ. Trước mắt cô là một quả bí ngô to như cái chậu rửa mặt, vàng óng ánh, nằm chình ình ngay bên cạnh gối. Cuống bí vẫn còn tươi, giống như vừa được hái xuống không lâu.
Cô rùng mình, cơn buồn ngủ tan biến trong chớp mắt.
Lương Khang Thời không biết chuyện gì xảy ra đêm qua, phản ứng đầu tiên của ông là cho rằng có kẻ đột nhập vào nhà. Nhưng mà, đột nhập chỉ để đặt một quả bí ngô ở đây là có ý gì? Ông cuống quýt hỏi con gái có bị thương không, rồi nhìn quanh nhà xem có gì bị mất không. Nói thật, nhà họ chẳng có gì đáng giá để mất cả.
Lương Hàm Nguyệt cứng ngắc ôm quả bí ngô to nặng ấy lên. Cảm giác nằng nặng trên tay nhắc nhở cô rằng đây không phải ảo giác. Cô nuốt khan một ngụm nước bọt, nói với cha:
“Bố, bố cứ bình tĩnh. Để con kể bố nghe một câu chuyện…”
-
Hai cha con lặng thinh lái xe về nhà. Tuyết tối qua rơi không dày lắm, cũng chẳng cần mất công quét lại mái nhà.
Những chuyện xảy ra đêm qua khiến cả hai đều choáng váng. Không chỉ Lương Khang Thời, mà chính Lương Hàm Nguyệt – người tận mắt chứng kiến thiên tai bất ngờ – cũng đang cố tiêu hóa hết những gì đã trải qua.
Ngồi trên ghế phụ, Lương Hàm Nguyệt nghịch cây bút cha cô để trên xe. Chỉ cần khẽ cử động ngón tay, cây bút biến mất. Cô lại lật tay, cây bút xuất hiện trở lại trên lòng bàn tay.
Lương Khang Thời liếc nhìn con gái qua khóe mắt, vội vàng ngăn lại:
“Nguyệt Nguyệt, đừng nghịch nữa! Nhìn mà tim bố cứ muốn rớt ra ngoài đây này. Trên đường không có nhiều xe thật, nhưng nhỡ ai đó đi ngang qua thấy thì sao?”
Lương Hàm Nguyệt vốn đang bồn chồn, mới ngồi nghịch bút để xác nhận không gian hòn đảo kỳ lạ ấy có thực hay không. Nghe cha nói, cô cũng dừng tay:
“Bố tập trung lái xe đi. Đừng nghĩ nhiều nữa.”
Cuối cùng, họ cũng về đến nhà. Lương Khang Thời vừa mở cửa thì đã thấy một người đang ngồi trên sofa.
“Vợ ơi, em từ nhà chị cả về rồi à?”
Trân Mẫn – mẹ của Lương Hàm Nguyệt – mấy hôm trước đến nhà chị gái chơi. Đúng lúc trời đổ bão tuyết, bà tiện thể ở lại vài hôm.
“Vi Vi chở em về,” Trân Mẫn nhìn qua Lương Khang Thời, rồi chuyển ánh mắt đến Lương Hàm Nguyệt đang đứng phía sau ông, giọng đầy hớn hở: “Chị cả nghe nói con về, nên gói cho con cả đống đồ. Bên kia có một bao hạt dẻ to đùng, chị và Vi Vi ra sau núi nhặt đấy. Còn có mấy hũ mứt việt quất với mứt anh đào, toàn đồ nhà làm, ngoài hàng không bán đâu...”
Đang nói, bà bỗng dưng ngừng lại. Ánh mắt rơi xuống quả bí ngô to đùng trong tay Lương Hàm Nguyệt, giọng hơi nghi hoặc:
“Con mua quả bí ngô to thế này làm gì? Nhà mình làm sao mà ăn hết được?”
-
Cả nhà ba người ngồi trên sofa, mặt ai nấy đều nghiêm túc đến lạ thường.
Trân Mẫn vô thức nắm chặt tay Lương Hàm Nguyệt, lẩm bẩm lặp lại:
“Vậy nghĩa là… Nguyệt Nguyệt đầu tiên mơ một giấc mơ có khả năng là điềm báo, rồi sau đó lại xuất hiện cái gì… không gian hòn đảo à?”
Bà cảm thấy ngực mình như bị đè nặng, thở dài một hơi:
“Năm nay thời tiết kỳ lạ thật, nhưng đâu cần làm quá lên giống ngày tận thế thế này…”
Thay vì nói bà nghi ngờ, thực ra Trân Mẫn đang hy vọng. Hy vọng rằng tất cả chỉ là một cơn ác mộng đơn thuần, rằng chẳng có không gian nào cả. Chỉ cần gia đình họ sống bình yên, không gặp thêm chuyện bất an là đủ rồi.
Lương Hàm Nguyệt nhẹ nhàng rút tay khỏi tay mẹ, bình tĩnh bảo Lương Khang Thời kéo rèm cửa lại:
“Mẹ, giờ con sẽ vào không gian hòn đảo ấy cho mẹ xem.”
Vừa dứt lời, Lương Hàm Nguyệt – người đứng ngay cạnh bàn trà – bỗng nhiên biến mất.