Hiện tại quán bánh bao không có khách, thay vì ngồi nhìn bố mình với vẻ chán chường, Lưu Tiểu Kim vừa gặm bánh đậu xanh vừa hăm hở đi làm việc được giao.
Tần Kính chờ khá lâu, đến mức bánh đậu xanh cũng bán hết sạch, thì Lưu Tiểu Kim mới dẫn theo Tần Binh, Tần Văn, và Tần Lực tới nơi.
Cùng đi với họ còn có hai con trai của Tần Binh là Tần Phương và Tần Viên.
Tần Binh và mọi người đã nghe Lưu Tiểu Kim kể lại lý do. Lúc này, khi nhìn thấy những chiếc xe đẩy mới tinh, ai nấy đều tươi cười rạng rỡ, yêu thích không rời tay.
Tần Phương mười ba tuổi, Tần Viên mười một tuổi, nhưng đàn ông nhà họ Tần ai cũng cao lớn. Dù dinh dưỡng còn thiếu thốn, nhưng thời này, đàn ông cao hơn 1m7 đã được coi là cao, phổ biến vẫn là khoảng 1m6. Vậy mà tất cả đàn ông nhà họ Tần đều cao trên 1m8.
Tần Viên vẫn còn nét trẻ con, nhưng Tần Phương đã cao gần bằng Tần Kính, thoạt nhìn cũng giống như người trưởng thành.
Một nhóm đàn ông cao lớn vây quanh xe đẩy, vừa nói vừa cười. Dù ăn mặc giản dị, họ vẫn thu hút không ít ánh mắt.
Khi thấy mọi người đã chơi đủ, Tần Kính đặt gùi lên một chiếc xe đẩy, rồi gọi cả nhà cùng về làng.
Cả nhà họ Tần đẩy xe đẩy, náo nhiệt trở về nhà.
Khi đến đầu làng, Tần Văn và Tần Lực tách khỏi Tần Kính và Tần Binh vì hai nhà này không cùng hướng với nhà chính.
Tần Kính và cha con Tần Binh đẩy xe về nhà. Đến cổng nhà chính, Tần Binh bảo Tần Phương và Tần Viên đẩy xe vào trước, còn mình thì kéo tay áo Tần Kính lại.
“Tiểu Kính, hay là để đại ca đưa cậu tiền xe đẩy nhé. Hai trăm văn đâu phải con số nhỏ.”
Tần Binh cảm thấy đứa em út này thật đáng quý. Xe đẩy giá một trăm văn mỗi chiếc, anh và Tần Văn, Tần Lực mỗi người được chia hai chiếc. Thêm vào đó, vì bố mẹ ở cùng nhà, nên anh còn được chia thêm một chiếc nữa, tổng cộng ba chiếc.
Em út hào phóng như vậy, nhưng làm anh cả, anh không thể nhận không. Xe đẩy quá đắt.
“Đại ca, trước đây em ăn uống nhà anh, anh có đòi tiền cơm đâu,” Tần Kính lắc đầu đáp.
“Việc đó sao giống nhau được? Lương thực nhà mình làm ra, chẳng lẽ lại thiếu phần cậu ăn sao?”
“Vậy sao lại không giống? Xe đẩy em kiếm được, chẳng lẽ không chia cho anh hai chiếc?”
Tần Binh nghe xong bật cười: “Giờ anh không cãi được với cậu nữa rồi.”
“Vì em nói có lý mà,” Tần Kính cũng cười: “Đại ca, anh không đói nhưng em đói rồi. Em về ăn cơm do Diệu ca nhi nấu đây.”
Nói xong, anh quay người bước đi.
Tần Binh thấy vậy, nghĩ một lúc rồi cũng quay về nhà mình.
Ôi, em út thật sự trưởng thành rồi.
Khi Tần Kính bước vào nhà, anh liếc thấy Tần Binh cũng đã vào cổng nhà chính, nên yên tâm.
Dù anh không phải nguyên chủ, nhưng từ khi xuyên không, Tần Binh, Tần Văn, và Tần Lực luôn đối xử rất tốt với anh. Vài chiếc xe đẩy chỉ là chuyện nhỏ, anh sẵn sàng chia cho họ.
Hơn nữa, anh cũng cần sự hỗ trợ từ ba người họ.
Anh kinh doanh đồ ăn, khách hàng chủ yếu là nông dân ở vùng quê. Tiền bạc của họ có hạn, mua đồ của anh thì các quầy ăn khác sẽ mất đi vài đồng thu nhập.
Quầy đồ ăn nhỏ của anh ngày càng đông khách, thu hút rất nhiều người. Những người buôn bán quanh đó, dù không nói ra, nhưng ai biết họ nghĩ gì trong lòng?
Để phòng bất trắc, hôm nay anh từ chối ý tốt của Hà Hổ, mà nhờ Lưu Tiểu Kim gọi ba anh em Tần Binh đến cổng thành.
Thời buổi này, dân thường tầng lớp thấp không thể dựa vào địa vị, chỉ có thể dựa vào số đông. Người đông và khỏe sẽ khiến người khác e dè.
Đàn ông nhà họ Tần không chỉ đông, mà còn cao lớn. Các quầy hàng xung quanh, dù có ý định xấu gì, nhìn thấy đàn ông nhà họ Tần, mười phần chắc đến chín phần cũng sẽ từ bỏ.