Chuyện này đã tác động quá lớn đến cậu, cậu thậm chí không có can đảm để điều tra xem đối phương là ai, chỉ muốn làm con đà điểu vờ như chưa từng xảy ra, tiếp tục sống cùng con gái mình.
Hơn nữa bây giờ cậu còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Cậu không thể mất công việc này.
Nam nhân viên trẻ ôm một xấp tài liệu đến cho cậu: “Ôn công, giúp tôi sắp xếp chỗ tài liệu này, nhanh lên, tôi đang cần gấp.”
“Nhưng, nhưng…” Ôn Chân khó xử.
Trước đây cậu sẽ không do dự mà giúp anh ta, lần này cậu còn phải sắp xếp lại bản mẫu để cho khách hàng xem, hơn nữa cơ thể cậu đang nóng lên từng cơn.
“Tôi đang cần gấp, cậu giúp tôi đi.” Đối phương nói.
Ôn Chân vẫn nhận lấy tài liệu.
Nam nhân viên đưa tài liệu cho Ôn Chân xong, quay sang đi ra ban công hút thuốc và tán gẫu với mọi người.
[Ninh Ninh, xin lỗi con, bố đã biết nhãn hiệu của con búp bê kia rồi, cuối tuần bố đưa con đi mua nhé?]
[Tuần này bố có chút việc cần xử lý, không thể đến trường đưa hoa quả cho con được, bố nhờ Vương Nãi Nãi đưa đến cho con rồi.]
[Ở trường phải ăn uống đầy đủ, uống thuốc đúng giờ, thứ sáu bố sẽ đến trường đón con.]
Ôn Chân gửi tin nhắn cho con gái xong, sau đó gọi điện thoại cho người phụ trách của khách hàng.
Là trợ lý nghe máy.
“Ôn tiên sinh, xin lỗi, Vương tổng của chúng tôi dạo này hơi bận, có lẽ không thể gặp anh được.”
Ôn Chân biết đây là đối phương đang khéo léo từ chối mình, nhưng cậu không thể mất đi nguồn thu nhập, cậu xin phép Trần tổng rồi đến công ty của khách hàng.
Công ty khách hàng tên là Tư Vân, là một công ty con của tập đoàn lớn nhất thành phố Kính - Tần thị, sắp tới là lễ kỷ niệm 10 năm thành lập công ty, họ dự định làm một đoạn phim hoạt hình tuyên truyền.
Đây là khách hàng của Trần tổng, đặc biệt giao cho Ôn Chân, cậu có tính cách trầm lặng, chỉ phụ trách công việc kỹ thuật hậu kỳ, không phụ trách việc thu hút khách hàng và đàm phán với khách hàng, nhưng Trần tổng nói rằng nếu cậu có thể toàn quyền phụ trách thì tiền hoa hồng sẽ nhiều hơn trước.
Cậu đã vất vả thức trắng mấy đêm, nhưng không ngờ… Ôn Chân lại khó xử…
Công ty Tư Vân ở ngay gần khu du lịch Tần Minh, Ôn Chân xuống xe buýt, liếc mắt liền thấy tòa nhà khách sạn như cung điện sừng sững, Ôn Chân tái mặt bước nhanh qua.
Không có thẻ nhân viên của Tư Vân, cũng không có ai tiếp ứng, Ôn Chân bị chặn ở ngoài cửa, ngay lúc Ôn Chân không biết phải làm sao, một chiếc xe màu đen dừng lại trước cửa, Vương tổng và trợ lý của ông ta bước xuống xe.