Bởi vì hưng phấn cho nên An Ninh quên thân thể bây giờ của mình không được khỏe, lại bắt đầu vận chuyển dòng khí bên trong cơ thể.
Hai ngày này mệt mỏi cộng thêm lần đầu vận chuyển dòng khí trong cơ thể, dẫn đến tiêu hao tinh thần lực quá mức, An Ninh thành công té xỉu ở bên trong xe năng lượng.
“Chú Quincy, thật sự lão đại không sao chứ?”
“Chú Quincy, là do bọn cháu không chăm sóc tốt cho lão đại, có khi nào lúc lão đại tỉnh lại sẽ không nhận bọn cháu là đàn em nữa không?”
“Chú Quincy……”
An Ninh đang ngủ say, không biết là ai đang ở mép giường của mình kêu chú Quincy, ai là chú Quincy vậy?
“Ba nhỏ?”, An Ninh bị tiếng kêu dong dài kia đánh thức, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy một khuôn mặt gần sát mình.
Cho khuôn mặt này vô cùng quen thuộc cũng vẫn làm cho An Ninh hoảng sợ.
“Tỉnh rồi, súc miệng một chút đi, sau đó uống miếng canh nào”, Sinier nở nụ cười với An Ninh, xoay người đi lấy nước.
An Ninh ngồi dậy liền phát hiện cô vẫn còn đang ở trong xe năng lượng.
Xoa xoa đầu, sau đó cô tìm được ba hạt giống hướng dương ở chỗ nằm, An Ninh liền nhớ lại chuyện sảy ra trước khi cô ngất đi.
Bàn tay vàng trong truyền thuyết đã xuất hiện, tuy muộn, nhưng cuối cùng cũng đã đến.
An Ninh rửa mặt xong, sau đó ngồi bên cạnh Sinier, đối diện là hai đứa nhóc Kelin và Tôn Toàn, đang dùng vẻ mặt hoảng sợ nhìn cô.
Cô nhận lấy chén canh mà ba nhỏ đưa qua, An Ninh buồn cười nói với hai đứa nhỏ, “Hai đứa ăn chưa? Chị chỉ ngủ sâu một chút thôi, không sao cả.”
“Lão đại không trách hai bọn em sao?”, Kelin cẩn thận hỏi.
“Vì sao phải trách bọn em?”
“Bọn em là cuồng chiến sĩ, nhưng lại không chăm sóc được chị, là bọn em sai.”
An Ninh thả chén canh xuống, “Nhưng bọn em vẫn còn là con nít.”
“Ninh à”, Sinier ngăn An Ninh lại: “Lúc hai đứa thức tỉnh dị năng đã không phải là những đứa trẻ nữa rồi, mà là cuồng chiến sĩ.”
Thấy hai cuồng chiến sĩ nhỏ tuổi ở trước mặt liên tục gật đầu, An Ninh đành phải xác nhận lại một lần nữa: “Chị thật sự không trách hai em.”
Hai đứa bé âm thầm vỗ tay, hưng phấn kề tai nói nhỏ với nhau.
An Ninh nhìn vào máy truyền tin, đã là buổi chiều rồi, “Ba nhỏ, mọi người rút khỏi hay là do đánh xong rồi?”
“Các cuồng chiến sĩ dưới cấp 3 rút khỏi, bầy gà chân dài cấp thấp đã được giải quyết xong rồi, tiếp theo sẽ là chiến trường của cuồng chiến sĩ cấp cao.”
“Ba nhỏ là vì con nên mới rút khỏi?”
“Đừng có suy nghĩ vớ vẩn, ba là hệ sức mạnh, lúc mọi người hỗn chiến thì ba không chiếm ưu thế, dễ bị hệ dị năng tự nhiên lan đến.”
Sinier uống một miếng canh nấm, “Không nói đến ba nữa, Ninh à, con đã lo lắng sợ hãi hai ngày, bây giờ con biết vì sao trong tinh tế có rất ít nữ giới đi theo ra ngoài thu thập chưa.”
“Từ khi bắt đầu trở thành cuồng chiến sĩ, là đã gắn liền với chiến đấu, máu, bị thương thậm chí là cái chết.”
“Tinh cầu năng lượng số 8 là tinh cầu tương đối an toàn, nếu là tinh cầu có diện tích mặt nước hoặc là sa mạc, nguy hiểm không chỉ đến từ cuồng thú, mà còn có sống thần, gió lốc…, tập kích của một số lượng nhỏ cuồng thú (cuồng thú triều).”
“Ba nhỏ, so với việc con ở nhà một mình lo lắng cho mọi người, con tình nguyện ở chỗ này ăn ngủ không yên.”
An Ninh nhìn nấm trong chén, cười cười: “Với lại, nếu không có con, mọi người sẽ không phát hiện ra nhiều thực vật năng lượng như vậy đâu.”
Đột nhiên Sinier nghẹn lại, Ninh của hắn nói đúng.
Trong lúc ăn, An Ninh nhịn không được mà hỏi Sinier về vấn đề nước năng lượng, bởi vì Sinier lên cấp cho nên sức hồi phục cũng như sức ăn cùng tăng rất nhiều.
Nếu chỉ dựa vào thức ăn năng lượng chắc chắn sẽ không no.
An Ninh âm thầm nắm chặt tay, nghĩ đến năng lực của mình, cô nhất định sẽ để cho ba cuồng chiến sĩ trong nhà ăn đến mức no căng.
Về sau này là chiến trường của cuồng chiến sĩ cấp cao, mức độ khổng lồ hơn lúc trước rất nhiều, An Ninh bị những tiếng nổ mạnh là cho da dầu tê rần.
Sinier để Kelin Connie cùng với Tôn Toàn ở lại cảm nhận sự chiến đấu của cuồng chiến sĩ cấp cao, còn hắn thì dẫn theo An Ninh vòng quanh ở gần đó.