Hạ Thi Huyền bị Văn Tư Nguyệt kéo mạnh đến mức thở không ra hơi, mặt đỏ bừng. Văn Tư Nguyệt hoàn toàn không có ý định buông tay, ngược lại còn liên tục truy hỏi về Nghiêm Tinh Hàm.
“Quan hệ của các cô rất tốt sao?”
“Các cô quen nhau bao lâu rồi?”
“Các cô có quan hệ gì? Đang hẹn hò à?”
Ba câu hỏi liên tiếp làm Hạ Thi Huyền choáng váng. Khi cô còn ngẩn ngơ, Văn Tư Nguyệt đã buông tay, trở lại dáng vẻ cao ngạo, thanh tao như trước.
“Cái này là cô gài lên người tôi? Sao cô biết tôi ở đây?” Hạ Thi Huyền không chịu yếu thế, hỏi ngược lại hai câu.
Văn Tư Nguyệt khẽ chạm ngón tay lên cằm, làm ra vẻ suy nghĩ. “Không phải lúc đó cô thích lắm sao? Còn cầu xin tôi đeo cho cô nữa mà.”
Hạ Thi Huyền suýt chút nữa phun một ngụm máu, làm sao cô có thể làm chuyện như vậy được?
Văn Tư Nguyệt lấy điện thoại ra, bật video. Một tràng hét chói tai từ điện thoại vang lên, kèm theo tiếng nức nở.
[Hức hức... Cầu xin cô, tôi muốn quá đi... Tôi đồng ý hết mọi thứ, nhanh lên nào~]
Hạ Thi Huyền rùng mình, âm thanh dính dấp đó là từ cô sao?
[Thật sao? Vậy gọi tôi là vợ đi, nói ‘Vợ Tư Nguyệt, em mãi mãi thích chị’...]
Giọng của Văn Tư Nguyệt không còn lạnh lùng như thường ngày, mà tràn đầy mê hoặc.
Hạ Thi Huyền không chịu nổi nữa, lao tới giật lấy điện thoại. Cái người này, vậy mà lại quay video vào lúc đó!
Văn Tư Nguyệt giơ cao điện thoại để cô không với tới, đồng thời dùng tay kia giữ chặt Hạ Thi Huyền áp vào người mình. Hai người dán sát vào nhau.
Trên mặt Hạ Thi Huyền thoáng hiện một dấu môi ấm áp mà cô không hề hay biết.
Mùi hương tin tức tố bao quanh cô, làm cô không tự chủ được mà hít sâu vài hơi.
Văn Tư Nguyệt cất điện thoại đi: “Cô đánh tôi ngất rồi chạy trốn, gọi xe cứu thương nhưng lại bắt tôi trả tiền viện phí. Có ai đối xử với vợ mình như thế không?”
Hạ Thi Huyền ngây người trước sự ngang ngược của Văn Tư Nguyệt, đến mức quên cả phản kháng.
“V-v-vợ?”
Văn Tư Nguyệt nghiêm túc gật đầu. “Thi Huyền ngoan lắm.”
Ngoan cái đầu cô! Cô đâu phải cún! Hạ Thi Huyền nghiến răng, bắt lấy tay Văn Tư Nguyệt đang xoa đầu mình. Trong chớp mắt, thế trận đảo ngược. Cô hừ lạnh: “Tôi không gọi cô! Đừng tự mình đa tình! Đừng động vào tôi, cẩn thận tôi báo cảnh sát tố cáo cô quấy rối!”
Alpha quấy rối Omega là tội nặng.
Văn Tư Nguyệt bị ép vào cửa sổ xe. Cô ấy hơi ngẩng cổ kiêu ngạo, mái tóc đen bóng bị xới tung, cổ áo váy cũng lỏng ra, lộ ra xương quai xanh quyến rũ.
Hạ Thi Huyền cúi đầu nhìn Văn Tư Nguyệt không chút phản kháng, không nhịn được nuốt nước bọt.
Ai trong hai người là Omega đây? Sao Văn Tư Nguyệt trông còn giống O hơn cô?
Chết tiệt, không thể để hồ ly tinh này mê hoặc! Hạ Thi Huyền lắc đầu, buông cô ra rồi ngồi lại chỗ cũ.
Văn Tư Nguyệt chậm rãi ngồi dậy, vuốt lại tóc rồi im lặng không nói gì.
Hạ Thi Huyền muốn phát điên. Tình huống này rốt cuộc là sao đây? Cô có cả đống câu hỏi muốn hỏi nhưng lại không thể thốt ra lời.
“Thi Huyền muốn hỏi gì sao?” Văn Tư Nguyệt nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua ngực Hạ Thi Huyền.
Hạ Thi Huyền vội ôm lấy ngực, tức giận nói: “Sao cô lại về nước? Không phải đã nói là chết già cũng không qua lại nữa sao?”
Văn Tư Nguyệt kiên quyết phủ nhận: “Tôi chưa từng nói vậy.”
Lửa giận trong lòng Hạ Thi Huyền bùng lên. Cô vẫn còn ấm ức chuyện hai người lăn lộn suốt ba ngày trời một cách khó hiểu.
“Không nói chuyện quá khứ nữa. Vừa rồi cô nói gì mà gặp mặt ngoài đời? Cô lừa tôi?”
Văn Tư Nguyệt với vẻ mặt lạnh lùng, ẩn hiện chút vô tội: “Không có, đây thật sự là trùng hợp, tôi cũng đến theo hẹn mới phát hiện ra hóa ra là cô.”
Trùng hợp sao? Hạ Thi Huyền chẳng tin lời giải thích này chút nào: “Vị hôn thê kia của cô là sao hả?”
Vừa nói ra, cô đã hối hận muốn tự vả vào miệng mình. Hỏi như vậy chẳng phải thể hiện rằng cô vẫn luôn quan tâm đến Văn Tư Nguyệt sao!
“Chuyện đó là…” Văn Tư Nguyệt vừa định giải thích thì điện thoại reo lên. Cô ấy cau mày tỏ vẻ khó chịu nhưng vẫn bấm nút nghe máy.
Nhân lúc Văn Tư Nguyệt đang nói chuyện điện thoại, Hạ Thi Huyền lén mở cửa xe định chuồn đi nhưng cửa xe đã bị khóa, cô không ra ngoài được.
Muốn đá mạnh một cái để xả giận nhưng nghĩ lại đây là chiếc Maybach, lỡ đá hỏng thì đền chắc đến mức khuynh gia bại sản.
Bên kia, Văn Tư Nguyệt vừa dứt điện thoại thì dùng ánh mắt suy tư nhìn Hạ Thi Huyền.