Ngày thứ Tư, thời tiết không mấy tốt đẹp. Nhà thi đấu – nơi thường không mở cửa – hôm nay đã chật kín người. Giữa bầu không khí ồn ào, một nam sinh tóc đỏ nổi bật ngồi im lặng một cách khác thường. Cậu ta bực bội vò đầu, rồi mở tài khoản trên thiết bị liên lạc và đăng một tin nhắn: “Hôm nay có việc, nghỉ phát sóng một ngày!”
Là một streamer trò chơi khá nổi tiếng trên mạng tinh tế, tin nhắn này nhanh chóng nhận được nhiều phản hồi.
@HoaHoaChâu: “???”
@Starship Đại Nhân: “Lại nghỉ nữa hả?”
@gzjggg: “Anh à, dạo này anh nghỉ bao nhiêu lần rồi đấy!”
Trương Chu bĩu môi, không buồn trả lời.
Thật ra, lý do cậu nghỉ phát sóng hôm nay cũng chẳng phải vì bận việc gì quan trọng.
Cậu liếc nhìn bình luận liên tục xuất hiện trên màn hình, càng lúc càng bực bội, liền tắt thiết bị. Tiếng trò chuyện của mấy nữ sinh xung quanh lọt vào tai:
“Nghe nói thầy Lâm của khoa sửa chữa đẹp trai lắm, cuối cùng cũng có cơ hội xem tiết học công khai của thầy rồi, thật mong đợi!”
“Đúng đấy, nhưng mà sức khỏe của thầy không tốt, bình thường trong trường rất khó gặp. Tiết học công khai cũng ít nữa, ghen tị với sinh viên khoa sửa chữa ghê.”
Mặt Trương Chu tối sầm lại, cuối cùng không nhịn nổi mà “hừ” một tiếng, chen vào: “Một tên phế vật có gì đáng xem chứ?”
Nữ sinh đang nói chuyện nhíu mày, quay lại thấy mái tóc đỏ rực của Trương Chu, liền bĩu môi, hừ lạnh một tiếng: “Cậu đủ chưa vậy? Tôi thấy cậu mới là phế vật đấy.”
“Nếu tôi là phế vật, thì anh ta còn chẳng bằng phế vật nữa kìa.” Trương Chu chế nhạo: “Ai mà không biết thầy Lâm Thiển Thăng của khoa sửa chữa có thể chất và tinh thần lực còn kém hơn cả người bình thường. Buồn cười thật, loại phế vật như vậy mà cũng có thể làm giáo viên trong trường chúng ta sao.”
“Cậu!”
Trương Chu nhếch mày đầy đắc ý, cười nhạo một tiếng: “Sao? Tôi nói không đúng chắc? Các cậu còn mong chờ một tên phế vật như vậy dạy học. Chờ kết quả đánh giá giáo viên hai ngày nữa công bố, tôi đảm bảo anh ta sẽ bị đuổi về nhà!”
Các nữ sinh trừng mắt nhìn Trương Chu, định phản bác nhưng cuối cùng lại không nói gì, trên mặt họ thoáng hiện vẻ lo lắng.
Bởi vì họ biết, lời của Trương Chu rất có thể sẽ thành sự thật.
Nhìn thấy vẻ mặt thay đổi của các cô gái, Trương Chu bỗng cảm thấy bực bội trong lòng mấy ngày qua đã được xoa dịu, tinh thần phấn chấn hơn hẳn. Phải nói rằng, loại người mà cậu ta ghét nhất chính là kẻ vô dụng, đặc biệt là loại phế vật chỉ biết dựa vào quan hệ mà chen chân vào một vị trí không xứng đáng.
Phải ngồi học tiết của một kẻ như vậy chẳng khác nào cực hình đối với cậu ta. Nhưng cũng may, sau ngày mai, mọi thứ sẽ thay đổi.
Trương Chu giơ tay làm dấu hiệu chiến thắng, khiến các nữ sinh càng tức giận, quay đi không thèm để ý đến cậu ta nữa.
Trương Chu cũng chẳng bận tâm đến thái độ của họ. Nghĩ đến một chuyện khác, mặt cậu ta hơi đỏ lên, ánh mắt lấp lánh, ngập ngừng nói:
“Biết vậy hôm nay trốn học rồi. Nghe nói Thượng tướng vừa từ biên giới trở về, sẽ tham dự lễ tang… Thật muốn đến gặp ngài ấy một lần…”
Lời còn chưa dứt, một luồng tinh thần lực vô hình quét qua khắp khán phòng mà không ai hay biết. Khi đi ngang qua Trương Chu, nó dừng lại trong một thoáng ngắn ngủi.
Trương Chu đột nhiên giật mình, nuốt vội nửa câu còn lại. Trong đầu, tinh thần lực của cậu ta không tự chủ được mà tỏa ra.
Nhưng tinh thần lực của cậu ta vừa mới lóe lên, một luồng khí lạnh thấu xương đột ngột trào dâng từ sâu trong tim, giống như bị một con ác quỷ trong vực sâu nhìn chằm chằm.