Đám người hóng hớt trên phố vươn dài cổ nhìn tới nhìn lui, chỉ trỏ bàn tán.
“Cái này... chẳng phải là thứ kia của nam nhân sao? Trông cũng tinh xảo lắm chứ!”
“Nam nhân thật sự thì cần làm giả làm gì? Trừ khi... cái của hắn quá nhỏ, hoặc đúng như vị Bát tiên kia nói, hắn thực chất là nữ giả nam!”
“Chậc chậc chậc, đúng là drama lớn nha!”
Vệ Lương đau đến mức mặt mày nhăn nhó, cúi xuống nhặt thứ rơi ra từ ống quần để che lại. Nhưng đáng tiếc, đã bị nhìn thấy rõ mồn một. Tiếng bàn tán xôn xao vang lên không ngớt, còn Cố Vân Nhi thì ngước mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm hắn:
“Phu quân, đây là cái gì?”
“Đây... đây là...” Vệ Lương ú ớ không thể biện minh, cuối cùng đành lăn ra đất vừa khóc vừa ăn vạ: “Ba năm nay phu thê chúng ta ân ái, nàng không tin ta mà lại đi tin lời một con tiện nhân bịp bợm sao!”
Cố Vân Nhi chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thân thể loạng choạng suýt ngã. Nàng ấy cắn răng, cố chấp quay sang nhìn Lăng Tú Tú:
“Bán tiên, hắn... hắn thực sự là nữ nhân sao?”
Lăng Tú Tú bình thản đáp, giọng điệu nhẹ như mây:
“Ngươi cứ về nhà lột sạch ra mà kiểm chứng. Nhớ là phải nhìn vào ban ngày, đừng để bị qua mặt nữa.”
Câu nói như nhát dao chí mạng, khiến Cố Vân Nhi hoàn toàn sụp đổ. Nàng ấy lao tới túm lấy Vệ Lương, vừa đánh vừa cào xé, nước mắt rơi như mưa:
“Tại sao ngươi lại lừa ta! Hu hu hu! Ta từ bỏ cả gia đình môn đăng hộ đối để chọn ngươi làm phu quân, tại sao ngươi lại lừa ta! Tại sao!”
Vệ Lương còn định phản kháng, nhưng Lăng Tú Tú đã nắm chặt tay áo, bước tới đá thẳng hai cước, giọng đầy tức giận:
“Ngươi mới là kẻ lừa đảo! Cố Vân Nhi, ngươi là đích nữ duy nhất, không có đệ đệ hay muội muội. Của cải nhà ngươi đều thuộc về ngươi. Nhưng nhị thúc của ngươi lòng lang dạ sói, cấu kết với nàng ta để bày mưu lừa ngươi!”
“Nếu nàng ta là nữ nhân, đương nhiên sợ ngươi sinh được nhi tử. Một khi ngươi có hậu duệ, hắn làm sao cướp được tài sản đây?”
Cố Vân Nhi như bị giáng một đòn tỉnh ngộ, nước mắt chảy dài nhưng ánh mắt đã lóe lên tia quyết tâm. Nàng ấy quay ngoắt kéo Vệ Lương về hướng nha môn:
“Được rồi, ta muốn báo quan!”
Vệ Lương vùng vẫy, kiên quyết không chịu đi. May thay, đám người hóng chuyện trên phố chẳng hề ngại rỗi hơi, lập tức nhào tới hỗ trợ, nhiệt tình “áp giải” hắn đi.
Chỉ trong chốc lát, cả đám người đã lũ lượt kéo nhau đi xem náo nhiệt. Phố xá bỗng chốc vắng lặng hẳn.
Lăng Tú Tú phủi tay, lại ngồi xuống sau sạp bói toán nhỏ của mình, vui vẻ đếm bạc vừa kiếm được.
Trong thế giới phàm tục này, vàng bạc so với linh thạch vẫn có giá trị thực dụng hơn nhiều. Nếu có thể kiếm thêm một mối nữa thì càng tốt!
He he~
“Bói toán.”
Một giọng nói trầm ấm, dịu dàng như tiếng nhạc thần tiên vang lên bên tai nàng.
Có khách rồi!
Lăng Tú Tú phấn khích tới mức không để ý rằng giọng nói này nghe có phần quen thuộc. Nàng vừa cất kỹ bạc vừa ngẩng đầu lên, miệng nhanh nhảu:
“Phàm nhân xem bói trăm lượng bạc, tu sĩ thì mười viên linh thạch. Bổn bán tiên xem được tất tần tật!”
Giọng nói kia bật cười, mang theo ý cười mờ nhạt:
“Được. Vậy ngươi xem thử vì sao sư muội ta lại lén trốn xuống núi?”
“Ơ?”
Lăng Tú Tú ngây người.
“Ơ!!!”
Nàng nhảy dựng lên tại chỗ, lùi lại ba bước, trừng mắt nhìn nam nhân trước mặt với vẻ khó tin.
Một dung nhan phong hoa tuyệt đại, khí chất như thần tiên, mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ phiêu dật siêu phàm. Đôi mắt ôn nhu như nước của hắn nhìn thẳng nàng, tựa như đang đặt nàng vào sâu trong trái tim mình. Ánh mắt ấy khiến người ta không khỏi sa vào, không kìm được mà trầm mê trong sự dịu dàng ấy.
Hắn, chính là đại sư huynh của Cổ Tiên Tông, người đứng đầu tông môn – Diệp Tuyết Trần.
Số người ái mộ hắn, bất kể nam nữ, cũng nhiều ngang ngửa sư tôn của nàng!
Năm đó, Lăng Tú Tú cũng từng mê mẩn dung nhan thần tiên của Diệp Tuyết Trần. Nhưng kể từ ngày nàng thức tỉnh Thiên Nhãn, nàng đã biết được một bí mật động trời.
Cổ Tiên Tông sở dĩ gọi là Cổ Tiên Tông, bởi tông môn từng có một vị tiên nhân phi thăng thành công. Mà vị tiên nhân ấy chính là Diệp Tuyết Trần!
Không chỉ là tiên nhân, hắn còn là một tiên tôn danh chấn thượng giới. Lần này hắn trở lại hạ giới chỉ vì quá nhàm chán, muốn xuống đây “chơi đùa” cho khuây khỏa.
Đại lão trở lại “làng tân thủ”, người khác chắc chắn sẽ coi hắn như cái “đùi vàng”, ra sức ôm thật chặt gọi “phụ thân”!
Nhưng không may cho nàng, nàng còn nhìn thấy một mảnh tương lai – một viễn cảnh kinh hoàng!